Buổi huấn luyện sáng nay kết thúc, buổi chiều  nửa ngày nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi của doanh trại cấp D  ít, mỗi tháng chỉ  nửa ngày  là  tự do hoạt động.
Mỗi khi đến lúc , nhóm học viên  "giam cầm" như bọn họ  thể  khỏi doanh trại để thăm gia đình, cũng  thể đến chợ trong thành mua sắm những thứ cần thiết...
Ôn Dao   gia đình để thăm, cũng  cần mua sắm gì, đang lúc cô suy nghĩ xem nên  gì thì bỗng nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ về Quý Minh Trần.
Hình như    lệnh cho cô, bảo cô định kỳ   biệt thự cổ để kiểm tra xem    thương .
Tuy là một mệnh lệnh khá nhàm chán, nhưng nếu  thời gian thì vẫn nên   một chuyến...
Khu biệt thự cổ  xa, cô   xe thì   bộ  lâu, vì  cô  mang theo tiền vàng để thuê xe.
Ôn Dao nghĩ , liền  về phía tòa nhà ký túc xá xi măng cũ kỹ đối diện sân tập.
...
Lúc , trong một căn phòng của tòa nhà ký túc xá, Kim Y Văn  đến đỏ cả mắt, cô  tự  bôi thuốc lên lưng,  xuýt xoa  than thở: " cứ tưởng doanh trại cấp D trong truyền thuyết   lắm, kết quả chỉ   thôi, những học viên như chúng  sống còn  bằng tù nhân..."
Cô  bôi thuốc xong, rụt tay ,  thấy vết m.á.u  đầu ngón tay, cô  hoảng hốt, vẻ mặt càng thêm tủi : "Hu hu hu chảy m.á.u ..."
Nói xong, cô  ném tuýp thuốc mỡ,  nhịn  mà òa : "Tại   đưa chúng  đến doanh trại cấp D! Thế  còn  bằng để chúng    doanh trại cấp F! Ở doanh trại cấp F ít nhất   những huấn luyện viên cứ động tí là quất roi..."
Bối Hiểu Đóa phơi quần áo xong   từ ban công,  thấy Kim Y Văn đang lải nhải  ngừng, thở dài: "Doanh trại cấp D ít nhất còn  quy củ,  ai dám bắt nạt chúng , cô nên bằng lòng ."
Kim Y Văn  phục: " mà lúc ở doanh trại cấp F, cho dù là  khi Thu Dao đến,  cũng   bắt nạt nhiều lắm mà! Đó là do cô cứng đầu, cứ nhớ mãi bạn trai  c.h.ế.t của cô,  chịu  lời họ nên mới  đánh nhiều như ..."
 
Bối Hiểu Đóa đặt cái chậu  gầm giường,  nhắc đến những chuyện cũ  mấy  , vành mắt cô  lập tức đỏ hoe: "     lời họ,  cũng      sỉ nhục!"
"Kim Y Văn,    thể sống ngẩng cao đầu, tại   quỳ gối?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-66-toi-cung-khong-muon-bi-nguoi-ta-si-nhuc.html.]
Thấy quan điểm của đối phương khác với , Kim Y Văn  nhịn  bực tức : "Được thôi, cô  bản lĩnh đấy,  mà lá gan còn chẳng to bằng ! Bài kiểm tra của doanh trại cấp D là   ngoài đối mặt với zombie thực chiến, nếu cô  vượt qua  bài kiểm tra,  thì cả đời  cô cứ ở  doanh trại cấp D  tù nhân mà chịu khổ chịu cực ..."
Hai  cãi  một trận  đường ai nấy , Kim Y Văn mặc quần áo   hùng hổ xông  khỏi cửa, nhưng   thấy một  đàn ông ở hành lang  lầu.
Người đàn ông đó thấy Kim Y Văn mặt mày nhăn nhó, liền tiến lên vuốt ve: "Sao thế em yêu?"
Vừa  thấy  , Kim Y Văn liền rưng rưng nước mắt kể lể: "Còn   là do huấn luyện viên Trần đó , em chạy  nổi cô  liền quất roi   em, khi nào thì  đưa em sang đội của  ..."
Phạm Kỳ Dã  gian xảo, đưa tay cởi cúc áo của Kim Y Văn: "Đánh  ? Để  xem nào?"
"Ái,  đừng chạm  em, đau..."
Nghe thấy câu , nụ  dâm đãng của  đàn ông lập tức tắt ngấm: "Hôm nay   ?"
Kim Y Văn ánh mắt cảnh giác do dự: "Vậy   thể đồng ý với em ?"
Phạm Kỳ Dã  vỗ m.ô.n.g cô    với vẻ dâm đãng: "Chuyện  thật sự     là , huấn luyện viên Trần  chịu thả  thì  cũng hết cách, nhưng   cách để em đến doanh trại cấp C, danh sách kiểm tra   do  đăng ký,   thể đăng ký tên em ..."
Kim Y Văn  doanh trại cấp C  mức độ tự do cao hơn nhiều,    cần  chịu đựng sự uất ức như ở doanh trại cấp D,   hai mắt lập tức sáng lên: "Thật ?"
" cho dù em   tư cách kiểm tra thì em cũng  thể  thành bài kiểm tra , em đánh   mấy con zombie đó..."
Phạm Kỳ Dã  sớm nóng lòng  chịu nổi,   kéo Kim Y Văn  một phòng bảo vệ cũ nát, ấn cô   tường,  cởi quần áo của cô   thổi khí  tai cô : "Tin tức nội bộ độc quyền đây..."
"Khu 10 Bắc Châu  thất thủ, zombie đang ồ ạt tràn  khu 14, bên ngoài thành bây giờ  nguy hiểm, cho nên nhiệm vụ kiểm tra     cấp  tạm thời  đổi, từ cá nhân chuyển thành nhóm..."
Lưng Kim Y Văn vốn   vết thương,   đàn ông tùy tiện chà đạp như  khiến cô  đau đớn, nhưng  thấy    , cô    nhịn xuống cơn đau,  duyên hỏi: "Ý... ý gì?"
"Ý là, chỉ cần  đưa em  một đội mạnh, cho dù  im em cũng  thể thắng..."
"Vậy... ưm!"
Kim Y Văn còn  hỏi gì nữa, nụ hôn mãnh liệt của  đàn ông  ập xuống,   thở hổn hển: "Em yêu,   đáp ứng yêu cầu của em , em   cũng nên thỏa mãn   ..."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Kim Y Văn đẩy đầu  đàn ông , vành mắt đỏ hoe tủi  : "Lưng em  vết thương..."
Người đàn ông cũng   gì, giả vờ thương tiếc hôn cô  một cái,  đó mỉm  lật  cô  : "Vậy thì vịn cho chắc , lát nữa kêu to một chút..."
Không bao lâu , cửa sổ kính phủ đầy  nước, bóng  mờ ảo chồng chéo lên ,  phụ nữ  mảnh vải che , tiếng mưa như trút nước che lấp tất cả những âm thanh vụn vỡ.
...
Ôn Dao trở về đúng lúc  nên về, cô   đến cầu thang, còn  kịp lên lầu,  thấy cửa phòng bảo vệ ở tầng một bên cạnh mở .
Một nam một nữ lén lút   từ bên trong,  đàn ông da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, lúc   còn đang cài thắt lưng.
Người phụ nữ tóc tai rối bời, mặt đỏ bừng, cúc áo   cài lung tung lệch lạc mấy cái,   theo   đàn ông  cằn nhằn: "Em vốn  khó chịu, bây giờ đầu gối còn  trầy xước hết, đều tại ..."
Vô tình gặp  cảnh tượng , Ôn Dao: "..." Xin    phiền.
Kim Y Văn cằn nhằn xong, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Ôn Dao.
Thiếu nữ mặc bộ đồ huấn luyện giống như họ, tóc đuôi ngựa, lưng thẳng tắp, khí chất dịu dàng, dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt hạnh trong veo  họ  chút cảm xúc, bình tĩnh mà sắc bén.
Bị cô  như ,  hiểu  Kim Y Văn  cảm thấy hổ thẹn, cô  đẩy Phạm Kỳ Dã,  hiệu cho   rời ,  đó mới lúng túng chào hỏi: "Thu Dao? Sao chị  ở đây..."