Ôn Dao cụp mi xuống, né tránh ánh mắt của cô : "Về lấy đồ."
Kim Y Văn  sững sờ,  hiểu    thấy một tia thất vọng và lạnh nhạt trong mắt đối phương.
Cô  vội vàng tiến lên, nịnh nọt lấy lòng  theo  cô: "Chiều nay   đều  nghỉ, chị    chợ ? Chúng  cùng   dạo nhé, em lên gọi Bối Hiểu Đóa nữa, dù   đây chúng  cũng là một nhóm..."
"Không cần ,   việc." Giọng Ôn Dao dịu dàng mà bình thản,    bất kỳ cảm xúc nào.
Thấy đối phương  vẻ lạnh nhạt với , trong lòng Kim Y Văn  chút bất an,  nhịn  giải thích: "Em cũng   loại  mà chị nghĩ , chuyện của em với huấn luyện viên Phạm chỉ là vì... vì huấn luyện viên Trần cứ nhằm  em, em   ở  trướng cô  nữa, cho nên em mới... em mới..."
Ôn Dao dừng bước,  đầu  bình tĩnh hỏi ngược : "Cô nghĩ cô là ai? Cô  đường đường là sĩ quan,   nhằm  cô?"
"Kim Y Văn, con   thể tạm thời yếu đuối, nhưng  thể  phân biệt  đúng sai,  trái."
"Em..."
Nói đến đây thôi, Ôn Dao   thêm gì nữa, xoay   lên lầu, để mặc Kim Y Văn  đó mắt đỏ hoe, vô cùng  hổ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo.
...
Ôn Dao  một bộ quần áo sạch sẽ, lúc cầm tiền vàng  khỏi trại huấn luyện, cơn mưa như trút nước  tạnh, nhưng trời vẫn âm u.
Vùng đất hoang vu  đầy cỏ dại và bùn lầy,  những ngôi nhà lụp xụp ở phía xa   nhiều , trông ồn ào và hỗn loạn, cô vốn định tìm đại một chiếc xe để về biệt thự cổ, nhưng  phát hiện  rằng ở cái thế giới , tài nguyên xe cộ  hạn, cho dù  tiền vàng cũng  khó thuê  xe.
Nếu  bộ về thì quãng đường lái xe hơn một tiếng đồng hồ sẽ   bộ mười mấy tiếng đồng hồ.
"..."
Thôi , để   .
 đúng lúc cô định  , một chiếc xe con màu đen lạ hoắc từ từ lái đến bên cạnh cô.
Chiếc xe  cô  từng thấy, cô nghĩ  chắn đường  , vội vàng nép sang một bên, nhưng chiếc xe đó cứ như đang trêu cô ,  chuyển hướng lái về phía cô, luôn giữ  cách song song với cô.
Ôn Dao: "?"
Cô dứt khoát  im  nhúc nhích, cửa sổ xe màu đen bên cạnh hạ xuống,  lâu , một gương mặt tuấn tú quen thuộc lạnh lùng lọt  tầm mắt.
Ngay  đó, cửa xe mở ,  đàn ông cong môi  với cô: "Thay xe khác thì  nhận   nhà nữa ? Lên xe ."
Ôn Dao sững  một lúc, vội vàng kéo cửa xe  ,   đàn ông ướt sũng bên cạnh, khó hiểu hỏi: "Sao   ở đây?"
Quý Minh Trần còn  kịp lên tiếng, Địch Đại Hổ  ở ghế phụ  vội vàng giải thích: "Tường thành Tây Nam chất đầy zombie, suýt chút nữa là  giữ , lão đại  mới đốt xong, đang  về."
Melissa  ở ghế lái giật , thuận tay cho   một cái tát: "Người   hỏi  ,  lắm mồm  gì!"
"..."
Ôn Dao thu hồi ánh mắt,  Quý Minh Trần bên cạnh, hôm nay   vẻ khác với  khi, tóc mai nhỏ giọt nước,  cũng ướt sũng, chiếc áo sơ mi trắng ướt nhẹp dính sát  , phác họa mờ mờ hình dáng cơ thể .
Người   quý phái, bình thường trời mưa đều che ô,   việc gì thì căn bản sẽ  để  ướt, bộ dạng ướt như chuột lột , cô vẫn là  đầu tiên  thấy...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-67-chang-le-anh-muon-toi-coi-het-de-kiem-tra.html.]
"Sao   ướt như ?"
Vốn chỉ là thuận miệng hỏi,  ngờ  dứt lời,  đàn ông  khẽ nâng hàng mi dính đầy những giọt nước li ti, đôi đồng tử sâu thẳm đen láy  thẳng  mắt cô, giọng  êm ái mỉm : "Em  gì?"
Ôn Dao cũng nhận    lẽ là gần mực thì đen,  chuyện với  càng ngày càng giống , vô thức  mặt : "Ý  là,  đây   ngoài đều che ô,  hôm nay  để ướt như ..."
Quý Minh Trần  nhướng mày, cong môi  phóng khoáng: "Sao , đau lòng ?"
Ôn Dao: "..."
Cô bội phục khả năng suy diễn của  .
Quý Minh Trần lười biếng dựa   , mỉm  giải thích: "Hôm nay tình huống đặc biệt,  tiện che ô."
Ôn Dao     nhiều, thấy xe bắt đầu khởi động, cô liền   trọng điểm: "Mấy ngày nay  đều ở doanh trại cấp D,    cả."
Nói xong, cô còn  bộ vén tay áo lên cho  kiểm tra,  đó nghiêm túc : "Cho nên   gặp bất kỳ nguy hiểm nào, cũng   thương,   thể cho em xuống xe ."
Làn da thiếu nữ vốn trắng nõn, hai cánh tay quả thật nhẵn nhụi   một chút vết thương nào.
Quý Minh Trần cũng  ngờ cô thật sự  theo lời , để  kiểm tra, ánh mắt từ đầu ngón tay cô lướt qua cánh tay trắng nõn như ngọc, cuối cùng dừng   khuôn mặt cô: "Chỉ cho  kiểm tra tay thôi ,  những chỗ khác thì ?"
Ôn Dao sững sờ, vẻ mặt  kinh ngạc: "... Chẳng lẽ  còn cần  cởi hết  để  kiểm tra ?"
Vừa dứt lời, Melissa và Địch Đại Hổ  phía   khỏi  , trong lòng đều thầm nghĩ lão đại chơi cũng ghê thật!
Quý Minh Trần khẽ  thành tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Về biệt thự cổ với chúng , để  hầu kiểm tra cho em."
Nói xong, sợ cô  đồng ý,   bổ sung: "Sáng mai  sẽ đưa em về."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Ôn Dao cảm thấy  cần thiết, nhưng lúc  xe  chạy   xa, cho dù cô  xuống xe cũng   bộ về,  phiền phức.
 đúng lúc cô im lặng  xuống   ngoài cửa sổ, bên tai  vang lên giọng : "Tất nhiên, nếu em   đích  kiểm tra, cũng   là  ..."
"Rất hân hạnh  phục vụ Ôn tiểu thư."
Giọng  của Quý Minh Trần luôn trầm thấp và ấm áp, mang theo sự dịu dàng và thanh tao, đặc biệt dễ , những từ như "đích ", "phục vụ"  cố tình nhấn mạnh khiến bầu  khí vốn  ẩm ướt ở ghế  càng thêm mập mờ.
"..."
Cái gì gọi là cô  chứ?!
Người đàn ông   lúc nào cũng đổi trắng  đen ?!
Ôn Dao  đầu   lên án  một phen, nhưng khi cô   đôi mắt phượng quyến rũ lòng  , tất cả những lời     hiểu  nghẹn  trong cổ họng.
Thôi ,   trai   lý,  vốn là   tính cách và giọng điệu như , đầu óc còn  vẻ   vấn đề, bọn họ cũng  còn là kẻ thù nữa,  cần thiết  so đo với   lúc  nơi...
Ôn Dao  đầu ,   gì nữa,  khi đến biệt thự cổ, Quý Minh Trần về phòng  quần áo , Ôn Dao   hầu đưa về phòng cũ.
Cô vốn tưởng rằng, cô  đến trại huấn luyện , căn phòng của cô nhất định sẽ  dọn thành phòng trống, dù   đây cô cũng chỉ tạm thời ở đây để dưỡng thương.
 khi trở về, cô phát hiện  rằng, tất cả  thứ trong phòng đều nguyên vẹn, cho dù là quần áo cô  mặc, cốc cô  dùng,  bút và vở cô dùng để  vẽ lúc rảnh rỗi, đều  hề  xê dịch, ngay cả vị trí cũng   đổi...