Người hầu thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, vội vàng giải thích: "Đây là do Minh trưởng quan dặn dò,  đồ của Dao tiểu thư   phép động , chúng  chỉ phụ trách lau bụi thôi, cô cứ yên tâm."
Ôn Dao  đến bên bàn học, lấy cuốn sổ cũ kỹ trong ngăn kéo , nhẹ nhàng mở .
Những ghi chép  , để tránh  khác lén xem, ngoài tên  bằng chữ cái thông dụng, những thông tin quan trọng khác cô đều chỉ dùng ký tự mà chỉ  cô mới hiểu .
 những thứ ...  từng  dấu vết   khác động .
Không ai động  quần áo, sổ ghi chép, bất cứ thứ gì của cô...
Cho dù cô căn bản  quan tâm, cảm thấy vứt  cũng  , cũng   ai lục lọi  động , ngay cả chủ nhân của biệt thự  là Quý Minh Trần cũng .
"..."
Thật   đây trong mắt cô, Quý Minh Trần  bao giờ là  như .
Tính cách của    trái ngược với Thẩm Dật Xuyên, nếu như Thẩm Dật Xuyên cho   ấn tượng là một  chính trực, tự chủ, thành thật và giữ chữ tín, thì Quý Minh Trần chính là một con hồ ly tinh xảo quyệt.
Anh  việc  từ thủ đoạn, giỏi thao túng lòng , nếu     thứ gì đó, hoặc   điều gì đó,  lớp vỏ bọc của một con hổ luôn ,  chơi những chiêu trò bỉ ổi và tàn nhẫn hơn bất kỳ ai...
 cho dù là một   bản tính xảo quyệt như ,  cũng  kìm nén sự tò mò của , dành cho cô sự tôn trọng đầy đủ, điều  quả thật  bất ngờ.
Cảm giác khi trở về căn phòng , giống như cô   trở về từ trại huấn luyện với chế độ tuyển chọn tàn khốc, mà là  đón về nhà từ trường học .
Nhớ hồi  khi cô học cấp ba nội trú,  cũng chỉ dọn dẹp phòng cho cô, nhưng  bao giờ động  đồ của cô, cho dù cô  về nhà lúc nào, căn phòng thiếu nữ ấm áp của cô vẫn luôn sạch sẽ và xinh .
Chỉ tiếc là, cô   lâu  lâu    cảm nhận  ấm của gia đình nữa...
"Dao tiểu thư?" Người hầu thấy Dao tiểu thư cứ  bên bàn học   gì,  nhịn  gọi cô.
Ôn Dao  hồn, vội vàng đặt cuốn sổ xuống  cô : "Hả?"
"Dao tiểu thư  đói ? Hay là cô tắm rửa  quần áo  ,   lấy ít trái cây cho cô, bây giờ mới chiều, còn  đến giờ ăn cơm..."
Ôn Dao gật đầu với cô : "Được, cảm ơn."
...
Hôm nay vẫn là Ôn Dao dùng bữa tối cùng Quý Minh Trần, Ôn Dao  trải qua những bữa ăn khổ sở ở trại huấn luyện, khẩu vị  hơn  chỉ một bậc, ăn gì cũng thấy ngon.
Hơn nữa trái cây tối nay còn đặc biệt tươi ngon, cô  ăn hết một đĩa nhỏ quả  đào đỏ mọng hấp dẫn.
Ăn uống no nê xong, Ôn Dao nhớ  điều gì đó,  với Quý Minh Trần đang tập trung nghịch đồ ăn bên cạnh: "Anh đưa tay  đây..."
"Hửm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-68-tien-kiem-duoc-deu-dua-cho-anh.html.]
Quý Minh Trần khó hiểu nhướng mày  cô, tuy  hiểu nhưng vẫn đặt đồ ăn xuống, mỉm  đưa lòng bàn tay về phía cô: "Sao ,  chơi với tay  ?"
Bàn tay  đàn ông xương khớp rõ ràng, ngón tay thon dài, cứ như  tùy ý đưa ,  vặn  trong vùng ánh nến, tỏa  ánh sáng mê ,   là dáng vẻ quyến rũ "  gì thì ".
Ôn Dao phớt lờ câu  đầy ẩn ý của , lấy  mười ba đồng tiền vàng từ trong túi áo đặt lên lòng bàn tay rộng lớn của  đàn ông.
Quý Minh Trần  chằm chằm  hành động im lặng của thiếu nữ,  nhướng mày: "Làm gì ?"
Ôn Dao giải thích: "Người  đầu mỗi hạng mục huấn luyện ở doanh trại cấp D sẽ  thưởng một đồng tiền vàng, đây đều là những thứ  kiếm  mấy ngày nay."
Tất nhiên là  hai đồng là của Thu Chí đưa cho cô, nhưng ở doanh trại cấp F cô  bảo vệ    chết,   trả ơn cho cô cũng   gì sai, coi như là cô xứng đáng  nhận.
Quý Minh Trần im lặng  Ôn Dao,  hiểu   cảm thấy bộ dạng ngay thẳng  của cô  chút đáng yêu, cứ như là  nhận  phần thưởng ở trại huấn luyện  cố ý chạy về khoe với  .
Vì thế,  cụp mắt  những đồng tiền vàng  tay, những đồng tiền vàng vẫn còn vương  ấm từ lòng bàn tay cô: "Cho  ?"
Ôn Dao gật đầu: " ,    kiếm  bao nhiêu đều đưa cho ."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thứ nhất, cô  thích cảm giác nặng trĩu khi mang tiền vàng  , thứ hai, cô cũng  cần dùng đến chúng lắm.
Tất nhiên,  thể Quý Minh Trần cũng  coi trọng chúng, nhưng   thích hưởng thụ cuộc sống vật chất,  thể đối với tiền bạc ít nhiều gì cũng sẽ coi trọng hơn cô một chút.
Hơn nữa, dù  cô cũng nợ  ân tình  trả hết ,  thể trả  chút nào  chút đó...
Ở Bắc Châu, tài sản riêng của cô  nhiều, chỉ  một ít tiền vàng tiền bạc  thưởng, cô đa phần đều học theo Thẩm Dật Xuyên chia cho các đội viên khác, nhưng bây giờ ngoài Quý Minh Trần , bên cạnh cô cũng  còn ai quan trọng hơn nữa.
Quý Minh Trần thu tay về, nghịch những đồng tiền vàng trong tay như đùa giỡn: "Tốt  , đều cho  ?"
Nói xong,   toe toét,  ngẩng đầu   đôi mắt hạnh trong veo của Ôn Dao, tâm trạng  vẻ  vui: "Được, giữa hai chúng ,  quản tiền, em đưa cho ,  sẽ giữ hộ em."
Trách nhiệm của một  chồng,  thể thoái thác.
Ôn Dao: "?"
"Ý  là đưa cho ,   bảo  cất giữ..."
  đàn ông  dường như   thấy gì,  chỉ  , mà còn đặt từng đồng xu vàng  lòng bàn tay cô, đợi cho mười ba đồng xu vàng xếp thành hình kim tự tháp  tay cô,   dùng ngón tay đẩy đổ,   nhẹ nhàng nhặt từng đồng lên...
Ôn Dao   thích chơi, ban đầu cô cũng  ngăn cản hành động của , nhưng khi những ngón tay lạnh lẽo của  đàn ông chạm  lòng bàn tay cô, cô bỗng cảm thấy ngứa ngáy.
Làn da lòng bàn tay  ngón tay  chạm  như  một dòng điện nhẹ, dòng điện truyền dọc theo cánh tay đến trái tim, khiến   cô tê dại.
Ôn Dao theo bản năng  rút tay , nhưng Quý Minh Trần  giữ chặt lấy lòng bàn tay cô, ngón trỏ  đặt lên một đồng xu vàng, cách một đồng xu vàng mà nhẹ nhàng ấn  lòng bàn tay mềm mại của cô, lực đạo  nhẹ  nặng khiến   nảy sinh vô vàn suy nghĩ miên man...
Ôn Dao cũng   tại  dái tai  bắt đầu nóng lên, cô ngước  , ánh mắt liền chạm  đôi mắt đào hoa như xoáy nước của  đàn ông, xuyên qua ánh nến lung linh, dung mạo  tuyệt mỹ, đôi mắt sáng ngời càng thêm thâm tình, như  móc câu dẫn   chìm đắm.