Quý Minh Trần dùng đồng xu vàng cuối cùng nhẹ nhàng cọ xát  lòng bàn tay cô, đôi môi mỏng xinh  khẽ mở, giọng  trầm thấp mà mê hoặc: "Của em là của , của  là của em,  gì khác biệt ?"
Tim Ôn Dao đột nhiên đập mạnh, cô vội vàng rút tay về, đồng xu vàng cũng vì thế mà rơi xuống bàn, lăn vài vòng  dừng  bên cạnh tay cô.
Rõ ràng Quý Minh Trần cũng   gì,  vốn dĩ   những lời ong bướm,  đây khi chơi xếp hình  cũng chơi như , tại  bây giờ  chơi đồng xu vàng  mặt cô, cô  cảm thấy   ?
Có độc,  đàn ông  thật sự  độc...
Ôn Dao cảm thấy  thể ở cùng   một mái nhà, nếu  thì dù   gì cô cũng dễ suy nghĩ lung tung.
Cô  trả lời Quý Minh Trần, cuộn tròn những ngón tay tê dại   dậy: "...Vậy  về phòng ."
Nhìn bóng lưng vội vã bỏ chạy của cô gái, Quý Minh Trần nhặt đồng xu vàng  bỏ  lên,   mười ba đồng xu vàng  trong lòng bàn tay mà khẽ .
Đao Ngân Nguyệt đưa cho  , vòng tay bạc đưa cho  , bây giờ đồng xu vàng cô cũng  đưa cho ...
Chẳng mấy chốc,  cô, trái tim cô, tình yêu của cô, tất cả đều sẽ thuộc về .
Chỉ thuộc về riêng .
...
Ban ngày Quý Minh Trần  sử dụng dị năng để thiêu rụi hàng nghìn con zombie  trời mưa lớn, năng lượng linh nguyên hao tổn cực kỳ nghiêm trọng.
Sau bữa tối,  tùy tiện  quần áo  ngủ  chiếc ghế sofa sang trọng theo phong cách cổ điển trong phòng khách...
Mỗi khi  tiêu hao quá nhiều năng lượng,  sẽ đau đầu như búa bổ,  đó rơi  những cơn ác mộng chắp vá,   cũng .
Thế giới đen tối trong ý thức dần sáng lên, xuất hiện một căn biệt thự nhỏ  sân vườn, trời đang mưa, những hạt mưa tí tách rơi xuống con đường lát đá cuội, cũng tưới lên một bó hoa hồng  vứt bỏ...
"Cút!" Giọng  the thé của  phụ nữ vang lên trong nhà,  đó là túi xách, cốc nước và những thứ khác  ném  ngoài:
"Quý Triết Huy, ông ở ngoài    phụ nữ  ? Còn  về đây  gì!? Cút  cho ! Cút !!!"
Trước cửa biệt thự,  đàn ông trung niên đeo kính   phụ nữ đang nổi cơn thịnh nộ đẩy  ngoài, dường như cũng  chọc giận, ông  túm lấy tóc  phụ nữ, kéo cô   ngoài mưa, giận dữ chỉ  mặt cô  mắng:
"Cô bảo ai cút!? Tất cả chi phí trong nhà đều do  kiếm , tiền nuôi cô và con cũng do  lo! Cô ở nhà   gì, chỉ  bà hoàng của cô, cô  tư cách gì bảo  cút!"
"Cô là cái thá gì!  mới là trụ cột của cái nhà !!!"
Người phụ nữ ngã xuống đất đá cuội, đầu gối chảy máu, nước mưa rơi  mặt cô , hòa lẫn với nước mắt tuyệt vọng chảy xuống má...
Hình ảnh  đổi, cơn mưa  biệt thự tạnh,  phụ nữ kiệt sức và  đàn ông tức giận biến mất,   đó là một  bé xinh  như búp bê sứ.
Cậu bé chừng hai, ba tuổi, mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt ấm ức  phạt trong vườn.
Tháng sáu trời nắng gắt,  bé mặt mày tái nhợt, suýt nữa thì  say nắng ngất xỉu.
Không lâu , một thiếu niên khác mặc áo sơ mi trắng, mày rậm mắt sáng từ ngoài trở về,  nhíu mày, vội vàng nắm lấy tay  bé: "Em  đây  gì,  nhà thôi..."
Cậu bé mím môi, vẻ mặt ấm ức, giọng  còn ngọng nghịu: "Anh,   cho em  nhà..."
Thiếu niên sắc mặt phức tạp, chỉ  thể cúi  xoa đầu  bé, an ủi: "Có lẽ hôm nay   vui,  sẽ  với ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-69-tro-thanh-con-trai-ruot-cua-nguoi-phu-nu-dien.html.]
Sau khe cửa,  bé mắt đỏ hoe,  thiếu niên    phụ nữ đang bưng tách cà phê, chính trực : "Mẹ,  đừng như  nữa..."
"Tiểu Trần nó còn nhỏ, nó chỉ là một đứa trẻ, nó  gì."
"Chuyện giữa  lớn chúng ,   thể đừng lôi trẻ con   , con vô tội, Tiểu Trần cũng vô tội!"
Người phụ nữ lập tức  dậy khỏi ghế sofa, cô  tức giận ném cốc cà phê, giơ tay tát một cái "chát", mặt thiếu niên  đánh lệch sang một bên: "Mày là con trai tao! Sao mày  bênh  ngoài !"
"Ba mày cứ nhất quyết đưa nó về, , bây giờ đến mày cũng  tao nuôi nó tử tế? Hay là , bọn mày họ Quý, đều mang gen súc sinh, ba mày là súc sinh, mày cũng , đúng ?"
Thiếu niên nước mắt lưng tròng, giọng  run rẩy: " con  sai ? Tiểu Trần  sai ?"
"Là con cái, chúng con  thể lựa chọn  gia đình và  cảnh  sinh ..."
"Tại   là  của chúng con,  của ba, tại  chúng con  chịu phạt..."
Hình ảnh vỡ vụn trong tiếng  của thiếu niên, chẳng mấy chốc  bé  lên bốn tuổi, vẫn xinh  như búp bê sứ, thích mặc áo sơ mi trắng, thiếu niên cũng  cao hơn  nhiều.
Trong thư phòng yên tĩnh ấm áp, ánh nắng chiếu  cửa sổ,  bé   đất chơi bài, thiếu niên thì tựa  cửa sổ yên lặng  sách.
Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu, giơ tấm bài  tay lên: "Anh, chữ   là gì?"
"Thiện, thiện lương."
"Thiện lương là gì?"
"Là  ,   chúng  đều    ,  thiện lương,  ?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Cậu bé   đất trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ  điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Anh,     ghét em ?"
Thiếu niên   sững sờ,  đó  đáp: "Không ,  đời    ba  nào  yêu con , ba yêu em,  cũng yêu em."
"Ba chỉ là bận công việc,  chỉ là đang giận ba thôi, Tiểu Trần, em đừng nghĩ nhiều..."
Hình ảnh   đổi,  bé  lên sáu tuổi,  trai rời khỏi nhà  học xa, trong nhà chỉ còn   và .
Không  hôm nào tan học về, đồ đạc trong nhà  đập phá tan tành,  phụ nữ mặc váy nhung xanh  giữa đống đổ nát, tóc tai bù xù, trông như ma quỷ.
Người đàn ông đeo kính  bên cạnh thở dài: "Bệnh của Ngôn Triệt là bẩm sinh,  cứu ,  cũng  buồn."
Nói , ông  kéo  bé  tan học về , đẩy gọng kính : "Nếu em thực sự đau lòng,  thể coi nó như con trai của chúng ."
Từ đó về ,  bé trở thành con trai ruột của  phụ nữ điên, thái độ của  phụ nữ đó đối với  trở nên dịu dàng, ủi quần áo mới cho , mỗi ngày  bữa sáng cho , bỏ sữa  cặp sách của , cô  bắt đầu yêu thương  như một  .
 cô   một yêu cầu, đó là   giống  trai ,  luôn mỉm ,  thích  sách,   tấm lòng lương thiện,  mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ...
Nếu ,  phụ nữ sẽ lập tức lạnh lùng, nghiêm khắc khiển trách , thậm chí là hành hạ .
"Không  ,  , đúng,  như ..."
"Chỉ cần con   những điều ,  mới yêu con, nếu  con   là con trai của , hiểu ?"
"Con   chuyện! Đừng suốt ngày im lặng như hũ nút..."
"Ai cho phép con chạm  những thứ ! Sau    chơi nữa..."