Ôn Dao  ánh mắt của  đàn ông  đến mức da đầu tê dại, đang định hỏi gì đó thì thấy Quý Minh Trần giơ tay gõ nhẹ  tấm chắn phía .
Tấm chắn kim loại từ từ hạ xuống, truyền đến giọng  của Melissa: "Lão đại?"
Quý Minh Trần hỏi cô : "Cô hiểu  về virus biến dị loại R ?"
Melissa   lão đại  ý gì, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Virus biến dị loại R là loại virus zombie biến dị mới xuất hiện trong ba tháng gần đây, là loại mạnh nhất trong  tất cả các loại virus zombie hiện nay..."
Quý Minh Trần cắt ngang lời Melissa: "Nhiễm virus , đầu óc sẽ  vấn đề?"
Melissa: "Virus  các bộ phận sinh học của căn cứ vẫn đang nghiên cứu, hiện tại kết quả vẫn  rõ ràng."
Quý Minh Trần đặt ngón tay lên môi, đầu ngón tay thỉnh thoảng cọ xát qua môi, nhưng ánh mắt vẫn  Ôn Dao, như đang suy nghĩ gì đó: "Sao   cảm thấy, virus  sẽ ảnh hưởng đến cấu trúc não bộ nhỉ..."
Ôn Dao: "..."
Cô thầm nghĩ  mới là   vấn đề về đầu óc, nhưng ngại    thực sự cứu  hai ,    miệng, chỉ tự cuộn tròn trong lớp áo,  đó  đầu   ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh và buồn bã của Ôn Dao, Quý Minh Trần cúi đầu khẽ ,   dựa   , ánh mắt dâng lên vài phần vui vẻ và tò mò, nhưng   gì nữa.
...
Cùng lúc đó, Bắc Châu, căn cứ khu 13.
Thẩm Dật Xuyên cầm báo cáo nghiên cứu từ phòng thí nghiệm virus  , trong đầu  ngừng lặp  lời của nhà nghiên cứu:
"Vắc-xin ngăn chặn virus zombie loại R vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, nhưng xác suất biến dị của chủng virus   xác nhận là giảm dần theo ngày,  chung sẽ giảm mạnh  mười ngày, nhưng để   an  thì cần  đợi một tháng."
Mười ngày...
Kể từ khi tàu khởi hành  cho đến khi đến căn cứ khu 13, trái tim Thẩm Dật Xuyên  bao giờ  yên ,   lo lắng đến mức mất ngủ cả đêm,    thể đợi thêm mười ngày nữa,  vật tư   để  cho cô cũng chỉ đủ dùng trong ba ngày.
Anh  lập tức trở về chỗ ở, nhân lúc đêm khuya tập hợp một vài đội viên đáng tin cậy, chọn một chiếc xe   cải tiến  trở  tuyết nguyên.
Khi xe chạy  khỏi gara, một bóng đen chạy tới bên cạnh, tài xế dừng xe, cửa xe  mở .
Thẩm Dật Xuyên vốn  bực bội, lúc   thấy bóng dáng nhỏ nhắn bên ngoài, lông mày nhíu , giọng điệu  : "Cô đến  gì? Quay về ."
Mộc Sanh Sanh với gương mặt thanh tú ngẩng đầu  Thẩm Dật Xuyên: "Thẩm đội trưởng chuẩn  khởi hành  tìm Ôn phó đội ?"
Thẩm Dật Xuyên  mặt , giọng  lạnh nhạt: "  lệnh cho cô  về."
 Mộc Sanh Sanh vẫn bám chặt cửa xe, nước mắt lưng tròng : "Nếu   vì , Ôn phó đội căn bản sẽ   cào,    cùng  ..."
Phương Lam Âm  xe  ,  lạnh một tiếng: "Cô   kéo chân  khác là  , đừng ở đây cản trở nữa, mau về ngủ ."
Bên cạnh cũng   phụ họa: " , đừng để đến lúc Thẩm đội trưởng bận cứu cô, chúng    gặp nạn."
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-7-bat-an-cua-tham-dat-xuyen.html.]
 Mộc Sanh Sanh  cam lòng,  thấy xe sắp khởi động , cô  cắn răng, một tay kéo cửa xe nhảy lên.
Thẩm Dật Xuyên  đầu tiên thấy   dám cãi lời  như ,  nhịn  giơ s.ú.n.g về phía cô : "Cô  cái gì!?"
Mộc Sanh Sanh nhắm mắt , nước mắt rơi xuống: "  , nếu Thẩm đội trưởng thật sự tức giận,  bằng cứ nổ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t  ."
Nhìn thấy xe  chạy  đường, Thẩm Dật Xuyên cũng   lãng phí thời gian, tức giận ném s.ú.n.g xuống,  mặt    cô  nữa.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Mộc Sanh Sanh và Ôn Dao  chiều cao và vóc dáng tương đương, đường nét khuôn mặt cũng  vài phần giống ,  thấy vẻ mặt  lóc ương ngạnh của cô ,   tại  tim Thẩm Dật Xuyên bỗng nhiên đau nhói, trong đầu  hiện lên hình ảnh Ôn Dao rơi nước mắt giữa trời tuyết.
Ôn Dao   là Mộc Sanh Sanh, cũng   bất kỳ đội viên nào nhút nhát và yếu đuối trong căn cứ...
Nhiều năm qua, ngoại trừ những tháng đầu tiên, cô gần như  bao giờ rơi nước mắt  mặt  , cô bề ngoài ngoan ngoãn, tính cách ôn hòa,  vẻ nhu mì dễ bắt nạt, nhưng thực chất trong xương cốt  kiên cường hơn bất kỳ ai.
Xương gãy cô  ,  zombie cắn  cào cô  , ngay cả khi  mắc kẹt  núi zombie với  , suýt chút nữa  thể  về, cô cũng  .
  ,   bỏ cô   tuyết nguyên, cô  ...
Tại , chỉ vì    bảo vệ ngay lập tức là Mộc Sanh Sanh mà khiến cô  thương ?
 nếu   cào là Mộc Sanh Sanh, Mộc Sanh Sanh chắc chắn sẽ chết, còn Ôn Dao   khả năng sống sót  lớn.
Thẩm Dật Xuyên  màn đêm tuyết trắng ngoài cửa sổ, trong đầu  ngừng hiện lên hình ảnh Ôn Dao nước mắt lưng tròng, cùng với câu  run rẩy của cô.
" mà Thẩm Dật Xuyên,  chỉ  Mộc Sanh Sanh,  cũng sẽ sợ..."
" cũng sẽ sợ..."
Sao cô  thể sợ hãi chứ? Sao  thể chứ, cô  huấn luyện bài bản,  thủ  như , nhạy bén, kiên cường, bình tĩnh.
Chỉ là một vùng đất hoang vu băng tuyết mà thôi, cô  gì mà  sợ chứ?
 càng nghĩ như , càng nghi ngờ như , trong lòng Thẩm Dật Xuyên càng thêm bất an, giống như ném trái tim  chảo dầu, thế nào cũng là một sự dày vò.
Cuối cùng chỉ  thể đau khổ nhắm mắt , âm thầm cầu nguyện trong lòng mong cô bình an vô sự.
Biên giới Bắc Châu.
Sau khi xe việt dã chạy qua khu vực đô thị hoang tàn nguy hiểm nhất, bọn họ  chọn một căn biệt thự tương đối an  ở ngoại ô để nghỉ ngơi tạm thời.
Quý Minh Trần   dọn dẹp ,  khi   g.i.ế.c c.h.ế.t ba con zombie biến dị thể bên trong, Melissa mới dìu Ôn Dao .
Địch Đại Hổ  đó  ngã từ  lầu xuống,  thương một chân,  khi bọn họ  trong,   mới chống súng, khập khiễng mở cốp xe chở đồ dùng hàng ngày .
Đây là một căn biệt thự nhỏ ẩn  dãy núi,  thể thấy  là   nhiều  đến lục soát, phàm là những  đến đây,  lẽ đều  biến dị thể ăn thịt, cho nên đồ đạc bên trong hầu hết đều còn nguyên vẹn, chỉ là phủ một lớp bụi dày.
Trong ngày tận thế, ngoài khu vực sống sót của căn cứ  thì   nơi nào an , để tiện quan sát tình hình bên ngoài, bọn họ  chọn vị trí nghỉ ngơi ở phòng khách nhỏ  tầng hai gần ban công.
Tối hôm đó, Melissa  bếp  tầng hai chuẩn  đồ ăn,   một nửa thì  ,  với Quý Minh Trần: "Ba cái bật lửa đều hỏng , diêm cũng  ẩm, cho nên... lão đại cho mượn bật lửa với?"
Lúc  Quý Minh Trần   một bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề, đang lười biếng dựa  giữa ghế sofa, tư thế nhàn nhã ung dung, cả   hề  chút nào chật vật, trông  giống  đang chạy trốn trong loạn thế.