Ôn Dao      gì, cũng  dám  dáng vẻ quyến rũ c.h.ế.t  , chỉ  thể cúi đầu    hết.
Quý Minh Trần cũng  chạm  tay Ôn Dao, chỉ dùng ngón cái móc lấy sợi dây chuyền  tay cô, kéo cô  gần  từng chút một,  đó  dậy một cách tao nhã: "Vì , em yêu,  đến ,  thể cho  một cái ôm an ủi ?"
"..."
Ôn Dao    sẽ   gì  đắn: "Anh cũng   sợ..."
Quý Minh Trần nhướng mày, cúi  về phía cô, yết hầu khẽ lăn lăn, vẻ mặt vô tội và đương nhiên: "Em   ,     sợ  ?"
Giọng  trong trẻo quyến rũ,  thở ấm áp phả  tai khiến   tê dại, Ôn Dao  nhịn  mà ngước mắt lên    một cái.
Lúc   kỹ mới phát hiện, trạng thái của  hình như  đúng lắm, khuôn mặt vẫn mỉm , nhưng đuôi mắt   đỏ, đôi môi mỏng ướt át cũng tái nhợt hơn ngày thường, thậm chí cả đôi mắt sáng rực  ánh nến cũng mang theo vẻ  bệnh tật nào đó...
Hình như   đang lừa gạt, tâm trạng của  lúc  hẳn là  tệ.
Nhớ   cô tỉnh dậy  cơn ác mộng và ôm  , Ôn Dao   thể từ chối, nếu từ chối, chẳng  là quá hai mặt ? Cô  thể ôm   lóc vô tư,  chỉ lịch sự xin một lời an ủi   từ chối,   lý nào như ...
Ôn Dao nghĩ , giọng  cũng bất giác dịu dàng hơn: "Vậy ôm thế nào?"
Không hiểu , đối với  đàn ông  mắt , ngay cả việc ôm cũng khiến cô cảm thấy căng thẳng.
Cũng  phân biệt , cảm giác  rốt cuộc là kháng cự  là sự mong đợi tiềm ẩn trong bản năng cơ thể... Tóm   kỳ quái, giống như  trúng tà .
Quý Minh Trần   dáng vẻ  của cô chọc : "Em bảo  dạy những thứ khác cũng , nhưng ôm em thế nào mà em cũng  ?"
"Nói gì mà  ..."
Ôn Dao còn   hết câu,  đàn ông  dang rộng hai tay một cách uể oải, như thể đang dạy cô thật : "Ngoan, ôm nào."
Rõ ràng là  cách  gần, nhưng   chủ động ôm cô, mà cho cô một miếng mồi nhử, để cô ngoan ngoãn mắc câu,   chìm đắm trong vòng tay .
Ôn Dao do dự giữa việc   ở, một mặt cô tự nhủ  đàn ông  là một tên lòng  hiểm độc,  thể dễ dàng mắc bẫy, mặt khác cô  cảm thấy  nợ    nhiều ân tình, cho một cái ôm an ủi cũng  quá đáng...
Sau một hồi do dự ngắn ngủi, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp, nhẹ nhàng đưa tay về phía  đàn ông, hai cánh tay vòng qua nách , lòng bàn tay áp  lớp vải sơ mi  lưng .
Chất liệu sơ mi  cao cấp, sờ   trơn, cách lớp vải mỏng manh, nhiệt độ  lưng  đàn ông  thể cảm nhận  rõ ràng.
Quý Minh Trần cụp mắt xuống, khẽ  trầm thấp, thấy chú thỏ nhỏ  mắc câu, liền thuận thế khép hai tay ,  mật ôm chặt   tự chui đầu  lưới.
Khoảnh khắc bàn tay đặt lên lưng, trái tim Ôn Dao  khỏi đập nhanh hơn,  thở cũng dồn dập hơn.
Trước đây, cô luôn sống  chiến trường đầy c.h.é.m giết,  bao giờ  thời gian cũng như tâm trạng nhàn rỗi để ôm ai.
Mà giờ phút , cô và Quý Minh Trần dựa  ,    đàn ông ấm áp dễ chịu  sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương ấm áp len lỏi  mũi,  mùi hoa hồng, cũng  mùi cỏ cây  rõ tên, trong bầu  khí yên tĩnh ,   chút rung động lòng ...
Ánh nến kéo dài bóng của hai   mặt đất, hoa hồng  bàn  thủy tinh đung đưa theo gió đêm, trong căn phòng yên tĩnh mờ ảo, Ôn Dao  thấy tiếng tim đập rõ ràng, màng nhĩ cũng phập phồng theo nhịp tim.
Cô cố gắng kìm nén những suy nghĩ hỗn độn của , nhẹ nhàng vỗ về lưng , dịu dàng hỏi: "Bây giờ tâm trạng    hơn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-71-co-the-om-mot-cai-an-ui-khong.html.]
Quý Minh Trần cúi đầu    ngoan ngoãn yên tĩnh trong lòng, thấy cô  phản kháng, liền đưa tay ôm chặt cô hơn,  vùi đầu xuống, đôi môi vô tình  cố ý lướt qua tóc mai và... vành tai cô,  đó khẽ cong môi,  thở nóng bỏng mà dịu dàng: "Ừm..."
Cảm nhận  cái chạm nhẹ vô tình đó, Ôn Dao lập tức tê dại cả , ngay cả bàn tay đặt  lưng  cũng vô thức nắm chặt lấy áo sơ mi của : "Vậy...  thể buông  ?"
"Ôm thêm một lúc nữa nhé."
"..."
Ôn Dao căng thẳng, đầu óc trống rỗng,   từ lúc nào  cách  gần đến mức cực hạn, bàn tay  đàn ông đặt  lưng cô ấn chặt cô, khóa kim loại ở thắt lưng cọ  cô, thậm chí cả nhiệt độ cơ thể  cao của đối phương cũng truyền sang cô qua hai lớp áo...
Cho đến khi cô  chịu đựng  nữa, nhẹ nhàng đẩy  : "Quý Minh Trần..."
"Hửm?"
Bị cô lịch sự đẩy , Quý Minh Trần cũng thuận thế buông cô , dù là ôm chặt  buông ,  đều thu phóng tự nhiên, cho cô cảm giác an : "Sao , chạm  em khiến em khó chịu ?"
"..."
Ôn Dao cụp mi xuống, che giấu sự hoảng loạn trong mắt: "... Muộn ,  sắp muộn ."
Lần , cô  cho  đàn ông bất kỳ thời gian trả lời nào,  xong liền xoay .
 rõ ràng phản ứng của Quý Minh Trần nhanh hơn cô,   khi cô định bỏ chạy,  đưa hai ngón tay  móc lấy sợi dây chuyền  tay cô, mu bàn tay nóng ấm vô tình chạm  cổ tay mềm mại của cô.
Ôn Dao    cho cánh tay tê dại, cứng cổ  đầu  an.
Trong phòng khách kiểu Âu  trang trí theo phong cách cổ điển, ánh nến lay động  khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của  đàn ông, đường nét rõ ràng, cộng thêm lúc  đuôi mắt   cong lên, đôi môi tái nhợt, cứ  đó bên cạnh chân nến và hoa hồng,   chút giống ma cà rồng trong lâu đài cổ .
Ma cà rồng thong thả rút hai ngón tay trắng nõn  khỏi khe hở của sợi dây chuyền  tay cô, một  nữa vô tình lướt qua làn da cổ tay cô,  mỉm  rạng rỡ với cô:
"Tạm biệt, em yêu."
"..."
...
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Phòng khách  u ám, còn hành lang bên ngoài khe cửa là ánh đèn trắng chói mắt, Quý Minh Trần  bóng lưng biến mất trong ánh sáng , cúi đầu khẽ   lâu.
Anh  chậm rãi cúi  nhặt những đồng vàng vô tình rơi xuống đất, đặt chúng lên bàn  thủy tinh từng đồng một,   ngả   ghế sofa, yết hầu trắng lạnh lăn lăn, ngửi  hương thơm và rung động của     trong vòng tay...
Khi Ôn Dao  khỏi cổng biệt thự cổ, trời vẫn  sáng, cô mơ màng bước  ngoài, Melissa gọi cô ba , cô mới ngơ ngác  đầu .
Melissa liếc  vành tai ửng đỏ của cô gái với vẻ suy tư, nhưng cũng   gì, chỉ giải thích: "Hôm nay đội trưởng Hà  việc,  và Đại Hổ đưa cô đến trại huấn luyện."
Ôn Dao gật đầu, lên ghế  xe.
Khi xe khởi động, cô hạ cửa sổ xe xuống, mặc cho gió lạnh buổi sớm ùa ,  dùng cách  để xua  những điều   trong lòng.
Thật kỳ lạ...