Người đàn ông Quý Minh Trần  rõ ràng  bao giờ  gì quá đáng với cô, ngay cả việc ôm cũng  hỏi ý kiến cô, cô  thoải mái đẩy  ,  cũng lịch sự buông tay.
 tại , cô cứ luôn nghĩ đến những chuyện biến thái...
Rốt cuộc là do bầu  khí quá mờ ám? Hay là do tiếng "em yêu" của  quá mức ngọt ngào?
Ôn Dao nghĩ đến đây, tay vô thức sờ lên cổ tay, khẽ thở dài.
Thôi, cô chỉ là  thường,   thánh nhân,  ý nghĩ   đắn với một  khác giới, hình như cũng bình thường, hơn nữa còn là  khác giới quyến rũ c.h.ế.t , sống động như yêu quái hạ phàm như ...
...
Khi Melissa lái xe đến cổng doanh trại cấp D ở ngoại ô phía bắc thành phố, trời  hửng sáng, cô thuận tay vỗ tỉnh Địch Đại Hổ đang ngủ say,   với Ôn Dao ở ghế : "Bây giờ là 5 giờ 15 phút, cô  thể đến kịp ?"
"Nếu  kịp,  và Đại Hổ đưa cô  trong, chắc chắn sẽ  ai dám phạt cô."
Ôn Dao lắc đầu: "Không cần phiền phức ."
Nói xong, cô nhanh chóng xuống xe, chạy về phía cổng trại huấn luyện.
Ở doanh trại cấp D, mỗi ngày 5 giờ  thức dậy, 5 giờ 20 phút tập trung ở sân huấn luyện, trễ một phút phạt 10 roi.
Khi Ôn Dao đến sân tập mờ tối, Trần Khả Lâm  đồng hồ,  với cô: "5 giờ 21 phút."
Ôn Dao: "..." Vẫn là chạy chậm một bước.
 ngay khi cô đưa tay  chuẩn  chịu phạt, Trần Khả Lâm chỉ vỗ  tay cô, kéo cô  khỏi hàng: "Hai ngày nay cô  cần huấn luyện,   hai ngày, giúp  dạy đám ngu ngốc ."
"Ngày , cô sẽ trực tiếp tham gia khảo hạch."
Bên cạnh  một huấn luyện viên trễ 30 giây  đánh 5 roi tỏ vẻ bất mãn: "Không   huấn luyện viên Trần là  công bằng chính trực nhất ? Sao  trễ nửa phút   đánh, còn cô  trễ một phút   ?"
Trần Khả Lâm   liền quất một roi qua, tức giận : "Cậu lắm mồm! Người  liều mạng c.h.é.m g.i.ế.c trong đám zombie mới đến đây, cái gì cũng giỏi, phạt cái gì mà phạt!"
"Cậu tưởng ai cũng giống , 30 km cũng  chạy nổi, đồ vô dụng!"
Bị huấn luyện viên Trần nóng nảy mắng xối xả,  trai trẻ lập tức cúi đầu, rụt cổ  như chim cút  dám hó hé nữa.
Ở Đông Châu luôn lấy kẻ mạnh  trọng, trại huấn luyện khu 14 Đông Châu cũng , vì  địa vị của cô ở doanh trại cấp D giống như học sinh giỏi  đầu  mặt ở trường học, dù là giáo viên  hiệu trưởng đều đặc biệt khoan dung.
Hai ngày tiếp theo ở doanh trại cấp D, nhờ phúc của huấn luyện viên Trần, cô    gì cả, chỉ cần dạy dỗ những huấn luyện viên khác, thỉnh thoảng tranh thủ luyện súng, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Tối hôm  ngày khảo hạch, Ôn Dao luyện s.ú.n.g một  ở sân tập   về ký túc xá,  đường vô tình   một  lời đồn, những  nam nữ đó tụ tập    nhiều,  mà đều là về cô...
Là nhân vật nổi bật đột nhiên xuất hiện ở doanh trại cấp D, cô  bàn tán cũng  ít, nhưng những lời bàn tán lúc rảnh rỗi của  , luôn  thể tránh khỏi những chủ đề nam nữ vô bổ.
Có  tò mò về mối quan hệ của cô với chỉ huy doanh trại cấp D,   suy nghĩ  thế nào cô  trở nên lợi hại như  trong đội Thợ săn,   phỏng đoán  đàn ông   cô rốt cuộc là ai...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-72-tre-mot-phut-phat-10-roi.html.]
Và tối nay, cô  khéo   từ miệng những   rằng: Cô thực chất chỉ là giả vờ thanh cao, cái gọi là thực lực mạnh mẽ, cũng chẳng qua là dựa  đàn ông dùng đủ loại tài nguyên để nâng đỡ mà thôi.
"..."
Sự thật chứng minh, dù là thời đại nào, những   dung mạo nổi bật  năng lực quá xuất chúng, đều dễ dàng vướng  những lời đồn đại vô căn cứ, hơn nữa  thường  lan truyền một cách thái quá.
Thời trung học là , căn cứ Bắc Châu là , nghĩ  hồi đó, ngay cả một  nghiêm khắc như Thẩm Dật Xuyên,  việc đều công bằng chính trực, cũng   bịa đặt  cô lên chức phó chỉ huy là do ngủ với  .
Ôn Dao  hề  biểu cảm gì khi  ngang qua đám  đó, còn những  đó  khi cô rời   tiếp tục bàn tán,      cách , với đôi tai  huấn luyện nhiều năm của cô thì    thể  thấy.
...
Ngày khảo hạch xuất thành, huấn luyện viên Phạm tập trung 100  đủ điều kiện tham gia khảo hạch    một khu vực,  tên từng  để chia nhóm.
Ôn Dao cũng   từ miệng đối phương rằng,  khảo hạch  của doanh trại cấp D,   tính theo cá nhân, mà là tính theo nhóm, lý do là khu 10 Bắc Châu gần đây  thất thủ, phạm vi hoạt động   của bọn họ nguy hiểm hơn so với  đây.
Cái gọi là nhiệm vụ khảo hạch, chính là 4  một nhóm xuất thành thực chiến, trong vòng nửa tháng  sống sót trở về, đồng thời lấy  cờ hiệu thì đội đó sẽ chiến thắng.
Mà một đội chiến thắng, cả đội đều  tư cách  trại C.
Ôn Dao  thấy câu , mặt  cảm xúc liếc  Thu Chí, Kim Y Văn và một  đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm mà cô  quen  đang   .
"..."
Phạm Kỳ Dã  xong quy tắc khảo hạch, hỏi  : "Các  còn  ý kiến gì ?"
Có  hỏi: "Vậy những lá cờ hiệu rải rác khắp nơi  là do ai đặt? Không lẽ còn   chuyên  đặt cờ hiệu ..."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Tất nhiên là do thành viên đội chiến đấu  tác chiến ở nơi xa hơn thuận tay cắm  ." Phạm Kỳ Dã  xong liền cho   một cái tát  đầu: "Hỏi cái gì mà vớ vẩn,  tiếp theo!"
Lần    hỏi  vấn đề mấu chốt: "Chúng   100 , 25 đội,   bao nhiêu lá cờ hiệu?"
Phạm Kỳ Dã  đầy ẩn ý: "10 lá."
Vừa dứt lời, bốn phía xôn xao, 10 lá cờ hiệu, nghĩa là nhiều nhất cũng chỉ  40   thể vượt qua khảo hạch, 60  còn  đều là bia đỡ đạn, hơn nữa chuyến    nguy hiểm,   chừng còn  thể sống sót trở về...
"Huấn luyện viên Phạm,  nếu chúng  sống sót trở về trong vòng nửa tháng, nhưng  cướp  cờ hiệu thì ?"
Phạm Kỳ Dã: "Coi như khảo hạch thất bại, tiếp tục huấn luyện ở doanh trại cấp D, nhưng nếu nửa tháng  mới sống sót trở về, dù  lấy  cờ hiệu  , đều  loại xuống trại F."
Mọi   im lặng, phần lớn bọn họ   nhiều kinh nghiệm thực chiến với zombie, cũng đều  vất vả lắm mới   tư cách khảo hạch,  ngờ khó hơn việc   tư cách khảo hạch, chính là khảo hạch thực chiến...
Có nguy cơ thất bại  lớn,  nguy cơ  giáng cấp, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
Phạm Kỳ Dã  lướt qua  , vỗ  hình xăm màu đen  cánh tay,  gian xảo: "Mọi  còn câu hỏi nào nữa ? Không  thì cầm vũ khí và hành lý của  lên xe xuất phát."
"Chờ ..."