Lên đến đỉnh núi, ba  tìm kiếm khắp nơi. Thu Chí  thấy một lá cờ đỏ hình tam giác bên cạnh một cột điện  đổ, lá cờ  buộc  một thanh thép  gãy, một nửa  chôn vùi trong cát bụi.
Mắt   sáng lên, vội vàng kéo nó  khỏi đất,  vẫy tay với Ôn Dao đang ở cách đó  xa: "Tìm thấy , đại tỷ, em tìm thấy !"
Đợi   đến gần, Thu Chí vội vàng đưa lá cờ trong tay cho cô, nịnh nọt: "Nhiều núi như , đại tỷ    núi   cờ?"
"..."
Ôn Dao: "  ."
Mục đích chính của cô   là tìm cờ, lúc đó cũng chỉ là thấy ngọn núi    ai đến, nên chọn đại thôi, ai ngờ  may mắn như .
Thu Chí tiếp tục nịnh nọt: "Vậy đại tỷ đúng là con cưng của trời, vận may tuyệt đỉnh. Đã tìm thấy cờ , chúng  mau  về thôi?"
"Haizz,  ngờ thời gian khảo thí mười lăm ngày, chúng  hai ngày   thành , đại tỷ giỏi quá..."
"Xe buýt ở ngay ven đường, hai  nếu   lái xe thìem lái, chúng   thể về báo cáo !"
Cậu  thao thao bất tuyệt hồi lâu với vẻ mặt hớn hở,  ngờ cô gái với biểu cảm thản nhiên   cụp mi mắt xuống: "Hai  các  về  ."
Nụ  của Thu Chí cứng đờ  mặt: "... Nhiệm vụ sát hạch     là lấy cờ thưởng ? Chẳng lẽ đại tỷ còn  việc khác?"
Ôn Dao rút d.a.o từ  lưng Thu Chí: "Đó là nhiệm vụ của các ,   nhiệm vụ của ."
Mười lăm ngày sát hạch, cô định g.i.ế.c zombie mười bốn ngày, còn cờ thưởng, đến lúc đó tùy tiện nhặt một cái về nộp là  .
Thu Chí nhất thời    gì, chỉ  thể kéo  đàn ông đang giương cung rút kiếm : "Đại hiệp,   là hai chúng  về  nhé?"
Vì đối phương ăn mặc rách rưới, vẻ ngoài phong trần, vũ khí  là cung tên,    tên cho  khác ,   phong thái của một đại hiệp giang hồ, Thu Chí bèn gọi thẳng ông  là đại hiệp.
  đàn ông  cũng lắc đầu: " cũng  về."
Thu Chí: "..."
Cả hai đại lão đều  định về,    còn lựa chọn nào ?!
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Cậu  lập tức giống như quả cà  sương giá, ủ rũ hỏi: "... Còn mười ba ngày nữa,  bây giờ chúng    gì?"
Ôn Dao: "Giết zombie."
Người đàn ông : "Lấy cờ thưởng."
Hai  gần như đồng thời lên tiếng, Thu Chí  trái  , vẻ mặt hoang mang.
Ôn Dao cũng nghi hoặc   đàn ông , ông  trông  hơn bốn mươi tuổi, nhưng tóc mai  điểm bạc,  mặt cũng ẩn hiện nếp nhăn, quần áo rách rưới  ,  tay còn cầm một cây cung tên thô kệch nặng trịch, cả  trông giống như kẻ lang thang bẩn thỉu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-78-con-cung-cua-troi-van-may-tuyet-dinh.html.]
Là đồng đội của họ,  đàn ông  ít , hai ngày nay cũng   chút cảm giác tồn tại nào,   giống như phông nền của mấy  trẻ tuổi bọn họ.
Đối với những  bắt chuyện nhiệt tình thỉnh thoảng nổi lên của Thu Chí,  đàn ông  cơ bản  để ý, từ sáng hôm qua đến giờ, tổng cộng cũng chỉ chủ động  hai .
Một  là lúc bỏ  Kim Y Văn, một  là bây giờ.
Người đàn ông  khàn giọng chậm rãi : "Số lượng  và tình hình sát hạch của doanh trại cấp D mỗi kỳ đều  giống , quy tắc sát hạch cũng do huấn luyện viên của các nhóm  lượt đặt ,   đến lượt huấn luyện viên Phạm, nhưng      hiền lành, thích g.i.ế.c chóc, tiêu chuẩn thiết kế cũng thật sự  hợp lý."
"Cô bé, nếu cô  bản lĩnh ,  thể tiện tay lấy hết những lá cờ thưởng khác,  đó phân phối hợp lý cho họ..."
Thu Chí vẻ mặt khó hiểu: "Tại ?!?"
 Ôn Dao  nhanh chóng hiểu ý trong lời  của  đàn ông .
Còn  thể vì , tự nhiên là vì  đảm bảo tỷ lệ sống sót của họ.
Lòng  vốn dĩ khó , lòng  trong thời mạt thế càng đen tối đến mức  thể lường , cộng thêm lời  của tên cặn bã huấn luyện viên Phạm    quá mức gây hiểu lầm, đợi bọn họ tranh giành xong, cuối cùng sống sót trở về, ước chừng  còn  bao nhiêu .
Đông Châu đúng là cường giả vi tôn  sai, nhưng cũng   cường giả vi tôn mà tên tiểu nhân huấn luyện viên Phạm  , hơn nữa ở thế giới , kẻ thù của loài    là loài , nếu chủ trương tự g.i.ế.c lẫn , loài  sớm muộn gì cũng tiêu đời.
Thu Chí cất cờ thưởng xuống núi,   cũng    nên vui  nên buồn.
Vui là,    chung đội với hai đại lão, buồn là,    chung đội với hai đại lão...
Sao bọn họ  xuất sắc như  chứ? Quả thực xuất sắc đến mức  phần thái quá,  mà   lấy hết tất cả cờ thưởng!
Khi ba  trở  căn nhà nông nhỏ  đó để nghỉ chân, Phạm Kỳ Dã  biến thành zombie cụt tay, Kim Y Văn cũng biến thành một con zombie da xám bình thường,  mùi m.á.u tanh thu hút, zombie lũ lượt kéo đến lảng vảng trong sân.
Ôn Dao tay cầm đao sắt, khi chúng gào thét lao đến, cô  chút biểu cảm c.h.é.m g.i.ế.c tất cả.
Sau khi thu hoạch  đợt năng lượng , cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nắm chặt chuôi d.a.o  với Thu Chí đang  theo : "Zombie  cần  giải quyết, nhưng   một nhiệm vụ  quan trọng..."
Thu Chí lập tức vểnh tai lắng : "Nhiệm vụ gì?"
Ôn Dao : "Bảo vệ  đừng để   thương, nếu  nguy hiểm,   nhắc nhở , khi cần thiết còn  đỡ đòn cho ."
Dùng s.ú.n.g cả ngày, kết quả phát hiện  cô dùng d.a.o thuận tay hơn dùng s.ú.n.g   bao nhiêu ,  nên cô cũng lười   luyện s.ú.n.g nữa, mà nếu chọn dùng d.a.o cận chiến với zombie, chắc chắn sẽ dễ  cào trúng hơn.
Ban đầu Thu Chí   đồng ý lắm, dù  ai   chịu đau   khác chứ?  đội trưởng là một siêu đại lão, còn  ân cứu mạng với ...
"Được, bao nhiêu thương tích em cũng đỡ." Thu Chí  xong   chút khó hiểu: " mà đội trưởng,  đây chị    sợ đau, cũng  sợ mấy con zombie đó cắn , tại  bây giờ ..."
Ôn Dao vẻ mặt vô cảm   , dọa Thu Chí vội vàng ôm đao  sang một bên, căng thẳng : "Em   ý gì khác, em chỉ đơn thuần tò mò thôi, hỏi thăm một chút..."
Trước đây ở doanh trại cấp F,   cùng  lăn lộn, đội trưởng  hề sợ hãi các loại zombie, cũng  ít   thương ngoài da, mà từ hôm qua đến hôm nay, cô dường như đang cố tình tránh  thương, ngay cả cành cây gai góc xung quanh  thể  xước cánh tay cũng dặn dò   dọn dẹp sạch sẽ cho cô.
" đương nhiên  sợ, nhưng mà..." Ôn Dao thuận miệng trả lời, còn   xong, ánh mắt đột nhiên dừng .