Có lẽ là mười lăm năm  khi thảm họa xảy , cô  bảo vệ quá , cảm giác gia đình mang đến cho cô quá ấm áp, hoặc là nỗi đau chia ly   lúc thảm họa mới bắt đầu  mang đến cho cô di chứng quá lớn.
Khiến cho   dù là đồng đội, cấp ,  bất kỳ mối quan hệ  thiết nào khác tiếp xúc nhiều, cô đều dễ dàng coi họ như  nhà, đồng thời gần như theo bản năng sợ hãi đối phương mất mạng...
Cô vẫn luôn hy vọng   thể khắc phục nhược điểm , cho nên  khi đến Đông Châu, cô thà rằng tự  mạnh mẽ, cũng   ỷ   bất kỳ ai.
 lúc  cô phát hiện, cô vẫn  chút ỷ  về mặt tinh thần  Quý Minh Trần,   từ khi nào, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ tới , sẽ ghi nhớ   trong lòng,    ở đó cô sẽ  an .
Giờ phút ,  mấy chục ngày  gặp, tin tức   thương nặng nguy kịch đối với cô mà , hình như  khó chấp nhận...
Trên đời , sẽ   ai  với cô một cách vô tư như .
Nếu khu 14 Đông Châu   Quý Minh Trần, thì cô hình như, thật sự  còn nhà nữa...
"..."
...
Quý Minh Trần là dị năng giả,  linh nguyên hộ thể, cho nên dù  thương ở tim, cũng chỉ tương đương với vết thương ngoài da  nặng của  thường, căn bản  ảnh hưởng đến hoạt động bình thường.
Anh tự chọn một chiếc giường bệnh, cứ thế  xuống một cách lười biếng, vì mất m.á.u quá nhiều cộng thêm đau tim,  nửa mê nửa tỉnh chìm  giấc ngủ say.
Không   qua bao lâu, khi  hồi phục trạng thái, dần dần tỉnh , bỗng nhiên nhận thấy một  động tĩnh nhỏ, đến từ bên cạnh...
Có thứ gì đó mềm mại lướt qua ngón tay , ngứa ngứa, dường như còn  thứ gì đó đè lên cổ tay , thậm chí còn   thở mềm mại ấm áp nhẹ nhàng phả  tay áo .
"...?"
Bỗng nhiên ý thức  điều gì đó,  đàn ông dựa đầu giường ngủ bỗng mở mắt .
Lúc  hình như là rạng sáng,  khí mát mẻ, khe hở rèm cửa sổ lộ  ánh sáng màu xanh đậm ảm đạm, mà trong phòng yên tĩnh, vì chỉ bật một chiếc đèn bàn màu cam ấm áp, ánh sáng cũng cực kỳ mờ ảo.
Quý Minh Trần  dám tin, mơ màng  cô gái bên cạnh vài ,  cuối cùng thu hồi ánh mắt từ cửa sổ  Ôn Dao, cả   cứng đờ.
Vị trí  cô chạm  cách một lớp vải vẫn dâng lên một trận ngứa ngáy, nhất thời lấn át cả cơn đau xé tim mà   chịu đựng...
Anh  nghĩ Ôn Dao sẽ  , đoán cô thấy   thương sẽ  phản ứng gì, lên kế hoạch   để giả vờ đáng thương cho cô tin  một , thậm chí còn lo lắng cô  khi nào căn bản  quan tâm.
  ngờ, tất cả tính toán còn  kịp thực hiện,  dẫn dụ một cô bé ngoan ngoãn dịu dàng tới...
Thật sự là bất ngờ vui mừng.
"..."
Cổ tay   cô gối đầu, mà gương mặt ngủ say yên tĩnh của cô, hàng mi dài đen nhánh  ướt át,  thở nhẹ nhàng, đôi môi màu hồng nhạt trông cực kỳ mềm mại trơn bóng.
Quý Minh Trần chỉ  cô một lúc,   nhịn  nuốt nước bọt, nhưng   dám động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-98-dan-du-duoc-mot-be-ngoan-ngoan-diu-dang-toi.html.]
Vừa khao khát cô,  sợ phá vỡ vẻ  khó   .
Cho đến khi cánh tay tê cứng mất cảm giác, cho đến khi  bên cạnh cảm nhận  điều gì đó, mơ màng ngẩng đầu lên.
Bốn mắt  , Ôn Dao ánh mắt long lanh, thấy  tỉnh  cô chủ động hỏi: "Anh hôn mê ? Sao tối qua  gọi  mà   tỉnh..."
Quý Minh Trần  nhướng mày,  lẽ vì ngủ lâu, giọng   khàn: "Tối qua em gọi ?"
Ôn Dao vốn chỉ quan tâm hỏi , nhưng giọng  trầm ấm từ tính  vang lên, bầu  khí lập tức trở nên khác thường.
Dưới ánh đèn màu cam ấm áp,  đàn ông dựa đầu giường khóe môi  cong, đôi mắt phượng long lanh đa tình, vì  thương, áo sơ mi trắng   cũng mặc tùy ý, cổ áo nhăn nhúm lộ  làn da trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo,  xuống , vị trí băng bó ở n.g.ự.c mơ hồ thấy vết m.á.u đỏ tươi...
Rõ ràng là bộ dạng  thương thê thảm, nhưng đổi thành gương mặt  của , dù thảm cũng hóa thành vẻ  bi thương, ngược  còn khiến   thương xót hơn so với vẻ ngoài tràn đầy sức sống lúc bình thường.
Ôn Dao  dám   nữa, gật gật đầu, thành thật : "  bác sĩ Lâm  ,  chỉ gọi  một tiếng,   tỉnh nên   gọi nữa."
"Anh... sẽ  nguy hiểm đến tính mạng chứ?"
Quý Minh Trần cẩn thận quan sát gương mặt cô gái, khi bắt gặp hàng mi ướt át và vệt nước mắt nơi đuôi mắt cô, trái tim  rung động,  nghiêng đầu: "Sao , sợ  c.h.ế.t ?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Ôn Dao  hiểu câu   gì đáng hỏi, nhưng nhớ  tâm trạng phức tạp tối qua, cô khó  khi cúi đầu: " coi  như  nhà, đương nhiên  hy vọng  xảy  chuyện."
"..."
Ồ, uổng công mong đợi, cô  mà vẫn chỉ coi  như  nhà...
Ôn Dao cảm thấy  ở trong khu vực nghỉ ngơi của    đường đột, cộng thêm bầu  khí kỳ lạ, cô quyết định rời  : "Anh   là  ,   nghỉ ngơi cho ,    phiền..."
Cô  dậy còn  bước , một bàn tay bỗng nhiên đưa  nắm lấy cổ tay cô.
Khoảnh khắc da thịt tiếp xúc, cảm giác mát lạnh truyền đến, tim Ôn Dao  hiểu   đập mạnh, đồng thời bên tai vang lên giọng  trầm thấp của  đàn ông: "So với  nhà,  yêu  lẽ thích hợp hơn đấy..."
"...?"
Không khí trong nháy mắt ngưng trệ, như  hai chữ " yêu" kích thích, vành tai Ôn Dao cũng bắt đầu nóng lên: "Quý Minh Trần,  cứ tưởng    ý ..."
Một câu thăm dò  xong, đôi mắt đen sâu thẳm như đầm nước của  đàn ông khóa chặt cô, quan sát biểu cảm của cô, xác nhận cảm xúc trong mắt cô, để nắm bắt bằng chứng cô kỳ thực  động lòng với : "  ... ý gì?"
"..."
Ôn Dao khẳng định : "Anh rõ ràng  thích ..."
Quý Minh Trần cũng  vội vàng thành thật, mà cực kỳ kiên nhẫn, vuốt ve làn da mịn màng nơi cổ tay cô, từng chút một thăm dò suy nghĩ của cô: "Ồ,    ?"
Cảm giác ngứa ngáy khi cổ tay  vuốt ve lan  khắp , bầu  khí cũng vì thế mà trở nên ám  đến cực điểm, Ôn Dao cả  đều rối loạn: "Lúc đó, lúc  cứu , ,  cứ tưởng..."
Quý Minh Trần thuận theo lời cô  nhướng mày, bỗng nhiên tay  dùng sức, trực tiếp kéo cô  xuống giường.