Bầu trời phía xám xịt như chì, hòa lẫn với bóng dáng mờ nhạt của thành phố, gió lớn cuốn theo đám cỏ khô, thổi mái che bên cạnh xe kêu lạch cạch.
Văn Cửu Tắc nhắm mắt .
Anh cảm thấy mệt.
Một kiểu mệt mỏi khi thấy đích đến nhưng bản thể chạm tới.
Ba năm qua, khắp nơi, ngừng tìm kiếm, dù thương nặng đến , chỉ cần còn tỉnh , vẫn tiếp tục tiến về phía , từng dừng .
giờ tìm thấy Tiết Linh, giọng luôn thúc giục cũng nhỏ nhiều. Mấy ngày , nghĩ - lẽ nên dừng một thời gian.
Tiết Linh trở xe, lập tức đóng cửa để ngăn cơn gió lạnh bên ngoài. Cô nhẹ nhàng dịch , áp lên tấm chăn đang đắp .
Văn Cửu Tắc quấn chăn ôm cô , Tiết Linh liền kéo chăn, bọc ngược về phía .
“... Nóng quá.” Văn Cửu Tắc .
Tiết Linh lấy bảng của , vì dùng máy tính bảng quá hao pin, cô tiết kiệm.
"Phải mồ hôi! Bổ sung nước nhiều ."
Văn Cửu Tắc day day trán, tiếp: “Ngủ lâu quá, nổi.”
Tiết Linh cảm thấy giống trẻ con, bèn hỏi: “ kể chuyện cho nhé?”
Trong máy tính bảng hình như đủ loại chuyện ru ngủ, thể bật lên cho .
“Được đấy, kể truyện cổ tích Hoàng tử ếch .”
Anh dứt lời liền chờ Tiết Linh hổ nổi cáu mà đánh , ai ngờ chỉ nhận một cái chạm lạnh lạnh trán.
Tiết Linh hề giận, đầu tiên từ khi thành zombie, cô chủ động hôn trán , còn đưa tay xoa nhẹ để an ủi.
Văn Cửu Tắc gì nữa, yên lặng xuống.
Tiết Linh lấy máy tính bảng , bật nhỏ tiếng tài liệu ôn thi công chức. Máy của cô đủ thứ linh tinh, ngay cả tài liệu ôn thi cũng , hơn nữa còn cả kho đề thi đồ sộ.
Văn Cửu Tắc: “... Trước đây em từng học mấy cái ?”
Tiết Linh đáp , bảo rằng những thứ thực sự buồn ngủ, cô kinh nghiệm.
Một câu hỏi cô vẫn còn nhớ, chỉ tiếc là lúc vất vả học đến mức rụng cả nắm tóc, cuối cùng chẳng dùng đến.
Đời , cô thể nào thi công chức nữa .
“Giả sử phạm tội, em còn thi công chức ?” Văn Cửu Tắc đột nhiên hỏi.
Chắc vẫn nhỉ, dù cũng chỉ là bạn trai cũ thôi. Tiết Linh thấy đang bệnh, kích thích , bèn .
“Thế họ tuyển zombie ?”
Tiết Linh: “...”
Cô lập tức dịch gần, căng thẳng sờ trán , mà sốt đến mức mê sảng ?
Văn Cửu Tắc khẽ.
Thấy vẻ ngủ, mà đầu óc còn tỉnh táo lắm, Tiết Linh bỗng nghĩ... trạng thái của khi chịu thật nhỉ? Chẳng , lúc ốm là lúc dễ mềm lòng nhất ?
Tiết Linh nảy ý định chơi chiêu, liền nâng đầu Văn Cửu Tắc lên, để gối đùi , đắp chăn kín , còn vỗ nhẹ lên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-103.html.]
“ thấy bây giờ thế cũng , nhất thiết tìm Thái Tuế .”
“ như thế , chắc Thái Tuế tác dụng, nên cứ thuận theo tự nhiên là nhất, đúng ?”
Văn Cửu Tắc tựa đôi chân cứng nhắc của cô, giọng khàn khàn: “Không đúng.”
Giọng trầm xuống, như mơ màng: “Em bao giờ nghĩ tới , zombie ăn uống, lấy năng lượng để duy trì hoạt động? Bây giờ em còn cảm thấy , nhưng hai năm nữa sẽ cử động nổi thì ?”
Biết , hai năm nữa cô sẽ mục nát thì ?
Phản ứng đầu tiên của Tiết Linh là: “Nếu zombie dễ dàng tiêu hết sạch thế, thì tận thế xong hơn một nửa , thể trở về thành phố!”
Dù thế nào thì cũng là chuyện mà.
Văn Cửu Tắc im lặng cô một lúc lâu, khóe môi kéo lên một nụ gượng gạo: “Cảm ơn em an ủi , tự nhiên cảm thấy bệnh tình nặng hơn .”
Tiết Linh vội vỗ nhẹ qua lớp chăn: “ chỉ đoán thôi mà, zombie vẫn thể hoạt động mấy chục năm nữa thì .”
Cô nghĩ ngợi đưa ví dụ: “Thịt tươi dễ thối rữa, thời hạn bảo quản ngắn, nhưng thịt khô thì để lâu, nên bây giờ hạn sử dụng của còn lâu hơn đấy.”
Văn Cửu Tắc: “... Em đúng là thiên tài.”
Sau khi chuyện, Tiết Linh mà đau đầu.
Sao lo nghĩ nhiều thế .
Trải qua ba năm zombie, cô từng nghĩ trở nên u ám hơn, nhưng so với Văn Cửu Tắc, cô cảm thấy vẫn còn khá lạc quan.
Văn Cửu Tắc mất ba ngày mới khỏi bệnh, uống thuốc, dựa hệ miễn dịch của bản .
Vừa khỏi bệnh, lên đường.
Tiết Linh tưởng sẽ tiếp tục tìm Văn Y, nhưng Văn Cửu Tắc : “Đi thôi, đến xem Binh mã dũng.”
“Giờ xem nữa.” Mà thực , lúc cô cũng thật sự , chỉ thuận miệng thôi.
Tiết Linh nhận lấy bản đồ tay Văn Cửu Tắc, gấp kẹp trong sách.
“Đông đến , ngoài trời mệt, tìm chỗ nào đó ở một thời gian .” Cô bắt đầu liệt kê những bất tiện khi sống xe.
Lạnh, tốn xăng, thẳng , đồ đạc quá nhiều đủ chỗ để... Tóm , cô tìm chỗ ở, ngủ xe nữa.
Văn Cửu Tắc thỏa hiệp: “Được thôi, thế em ở ?”
Thế giới bây giờ, nhà hoang ở nhiều vô kể.
Trong thành phố đầy rẫy zombie, dù ở nơi ít zombie cũng thể ở lâu, vì khi nào sẽ con bất ngờ lao từ góc khuất, dù mạnh đến cũng thể lúc nào cũng cảnh giác cao độ.
Vậy nên chỉ thể tìm nơi ngoài thành phố.
Văn Cửu Tắc gợi ý : “Đưa em đến biệt thự lớn ở nhé, thế nào?”
Tiết Linh kiên quyết từ chối, biệt thự lớn, chỉ mà thực dụng!
Cô thật sự ở , ba năm lang thang, cô từng thử sống ở nhiều căn nhà khác . Lúc đầu thấy nhà nào thì xem thử, ở vài ngày trải nghiệm một chút.
Cô nhớ một căn biệt thự lớn, xây như cung điện, diện tích cực kỳ rộng, phòng nhiều đến mức đếm xuể, hồ nước vườn hoa đầy đủ cả.
ở thoải mái chút nào, mà vô dụng!
Trong nhà bậc thềm, zombie bất tiện, trần nhà cao, thứ đều trống trải, ngoài khu vực lui tới, chỗ nào cũng phủ đầy bụi.