Khi  quyết định ở  đây qua mùa đông là do Tiết Linh đưa , bây giờ  rời , cũng vẫn là cô quyết định.
Căn nhà vốn trống trơn,  vài tháng     đổi, tràn đầy  thở cuộc sống.
Lúc dọn dẹp đồ đạc, Tiết Linh   lưu luyến. Nhìn đống củi chất ngoài bếp là cô và Văn Cửu Tắc cùng  chặt từ  núi về.
Quần áo trong tủ là cô từng món từng món chọn lựa kỹ càng  đem về.
Chiếc bàn trong phòng khách và mấy cái ghế   êm cũng là cô chọn, còn  là  mang về.
Con đường lầy lội dẫn  vườn rau, vì mỗi   qua đều  lấm bùn nên hai   cùng  bờ sông nhặt đá cuội về lót đường, giờ  sạch sẽ hơn hẳn.
Cả vườn rau cũng thế, rau gieo xuống giờ  mọc mầm .
“Nếu  nỡ thì đừng  nữa.” Văn Cửu Tắc .
Để thể hiện quyết tâm, Tiết Linh giơ tay nhổ cả nắm rau non, đưa cho Văn Cửu Tắc.
Bảo  rửa sạch để trưa xào ăn, xem như cũng  nếm thử rau tự tay trồng,  đến nỗi uổng công.
Đã quyết định rời , Văn Cửu Tắc vẫn tới xác nhận ngày xuất phát của đoàn xe bên căn cứ.
Ngày hôm  khi , Tiết Linh đem mấy thứ  thể mang theo cất kỹ  tủ  khóa ,  đó còn dùng màng bọc bụi phủ lên mấy món đồ dễ bám bẩn.
Văn Cửu Tắc thì thấy  cần thiết, bởi   thể bọn họ sẽ  bao giờ   nơi  nữa, nhưng   nỡ  cô cụt hứng, nên vẫn giúp kéo màng bọc cùng.
Khi đám cỏ ven đường bắt đầu chuyển xanh, Tiết Linh và Văn Cửu Tắc  lên đường, hướng về phía căn cứ phía Bắc.
Đoàn xe của căn cứ Tân Tứ  dài, bởi  vài đại gia bản địa gom cả nhà  theo để di cư.
Ngoài  còn  hai xe chở  thường, họ  theo đoàn xe để tìm   hoặc chữa bệnh tại căn cứ phía Bắc.
Thời đại hiện tại, ai cũng  khổ tâm và bất đắc dĩ của riêng , nhưng ai cũng đang gắng sống sót.
Văn Cửu Tắc lái xe bám theo phía  đoàn mà  hòa nhập hẳn, giữa hai bên vẫn giữ một  cách.
Từ khi bắt đầu lên đường, tốc độ di chuyển của đoàn xe  nhanh, dù  cũng   đội thu gom giàu kinh nghiệm, nên Văn Cửu Tắc theo  cũng nhàn nhã.
Còn Tiết Linh thì càng nhàn hơn, cảm giác còn thong dong hơn cả hồi mùa đông năm ngoái hai  tự  lái xe chạy đường dài.
Cô còn  thể tựa cửa sổ hóng gió xuân, ngắm lá non nhú  những ngọn cây xa xa, ngắm những cánh én trở về giữa trời xuân.
Dù vẫn  đến căn cứ phía Bắc, vaccine virus zombie cũng còn  thấy bóng dáng, nhưng Tiết Linh  bắt đầu mơ mộng. Cô hỏi Văn Cửu Tắc: “Nếu    tiêm  vaccine,  còn sợ  zombie cào nữa, thì  định  gì đầu tiên?”
Văn Cửu Tắc đáp: “ định để em mặc sức cào xé một trận, phát tiết hết lửa giận cả mùa đông.”
Tiết Linh: “…”
“ hỏi nghiêm túc đấy!” Cô đập rầm rầm tấm bảng  chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-113.html.]
Tấm bảng nhựa   cô đập đến nứt vỏ ngoài.
“Vậy thì…  siêu thị với em.” Văn Cửu Tắc .
Việc  theo một đoàn xe lớn đúng là tiện hơn  nhiều. Không cần thường xuyên dừng  dò đường  tìm biển chỉ dẫn, gặp chỗ đường  chặn cũng  cần Văn Cửu Tắc xuống xe dọn, vì phía  cả trăm  dọn xong hết .
Thêm nữa, do lực lượng đông đảo, những kẻ cướp đường vặt vãnh hoặc các băng nhóm nhỏ cũng  dám bén mảng đến gần.
Suốt quãng đường, trời yên biển lặng đến mức khó tin.
Sau vài ngày  theo đoàn xe, Tiết Linh thậm chí  cảm giác như đang lái xe  du lịch  tận thế .
Chỉ duy  một tình huống khiến Văn Cửu Tắc đang “ mát ăn bát vàng” phía  cũng   tay - đó là khi gặp quá nhiều zombie cản đường.
Đoàn xe phía  đông ,  ồn ào, nên  tới  cũng như báo động zombie tới đó. Mỗi  dừng   lâu, xung quanh   zombie kéo đến.
Zombie  đặc tính hướng   rõ, mà   càng nhiều, mức độ hấp dẫn với zombie càng nhân lên gấp bội.
Về khoản , bản  Tiết Linh là zombie,  thể  minh chứng sống.
Zombie  nhạy cảm với âm thanh, đặc biệt là âm thanh của con , nhưng nhạy cảm nhất vẫn là mùi của con .
Có thể do cô    hóa thành zombie, nên cảm giác của cô với con   nhạy như đồng loại. Thường là đợi đến khi xung quanh zombie bắt đầu kích động, cô mới nhận  gần đó  .
Cảm giác đó  vi diệu, giống như sư tử  thảo nguyên  thể đánh   mùi con mồi.
Có  từng  qua nơi nào, họ  hướng nào, dấu vết và mùi hương để  đều rõ ràng trong cảm nhận của zombie.
Vì thế, các căn cứ luôn  định kỳ càn quét zombie xung quanh, nếu   dễ  bao vây.
Thời gian đầu kinh nghiệm còn non,  ít căn cứ nhỏ   diệt vong vì lý do .
Điểm yếu chí mạng của đoàn xe lớn chính là việc dễ thu hút zombie. Những  đầu,  lượng zombie  nhiều, đội vũ trang của căn cứ và bảo tiêu của các đại gia vẫn ứng phó .
 bất ngờ luôn  thể xảy . Khi zombie quá đông tấn công đoàn xe, cả hàng dài các xe chỉ cần một chỗ lỡ là sẽ xảy  vấn đề.
Đặc biệt là nhóm  thường  bảo vệ kỹ phía trong - đừng  là đối phó với đám zombie, đến chạy cũng chạy  nổi.
Nghe thấy tiếng hét hoảng loạn từ phía  đoàn xe, Văn Cửu Tắc vác d.a.o  hỗ trợ.
Trong khoản tiêu diệt zombie, ngay cả đội trưởng giàu kinh nghiệm nhất của đoàn xe cũng  thể sánh với .
Chiếc xe cuối cùng của đoàn mở cửa,  trong xe  ngừng lùi ,  hét  quăng đủ thứ về phía zombie đang bò lên, hy vọng cản  bước tiến của nó.
Văn Cửu Tắc  là hiểu ngay: do mở cửa nghỉ ngơi  kịp đóng, gặp zombie thì hoảng loạn, lên xe  mà  chốt cửa, khiến zombie chui , chặn ngay lối  thành một cái “lồng bắt mồi sống”.
Cả mùa đông   tay, nhưng Văn Cửu Tắc vẫn   “gỉ kỹ năng”, vung d.a.o cực mạnh c.h.é.m rụng đầu hai con zombie cạnh xe,  đó nhảy lên xe, túm cổ  con zombie trong xe lôi  ngoài  c.h.é.m c.h.ế.t ngay.
Mấy  trong xe trố mắt  , lúc  tay  bắt zombie  kinh ngạc  rớt mắt, đến khi thấy   tay dứt khoát như c.h.é.m rau, thì càng   như … quái vật.