Nếu  tận mắt  thấy đám  trong đội xe  chật vật thế nào để g.i.ế.c zombie, chỉ  mấy chiêu   của ,   còn tưởng zombie chỉ là đám “giòn rụm”  hơn.
Văn Cửu Tắc đến kịp thời, xe    ai  zombie cắn. Anh tiện tay đóng “rầm” cửa xe ,   lao thẳng về phía giữa đoàn để tiếp tục hỗ trợ.
Mấy   kẹt trong xe  mất một lúc mới  hồn , lao đến bên cửa sổ xe   ngoài.
“Anh …  sợ zombie ? Đó là zombie đấy! Mà   dám dùng tay bắt luôn!”
“Người đó là ai ? Có trong đội xe ,    từng thấy?”
“Hình như là    chiếc xe phía  chúng , còn  một cô gái  cùng. Lần  nghỉ ngơi,   xa một chút, thấy họ đang nấu ăn bên cạnh xe.”
“Các   thấy ,   quá lợi hại! Người lợi hại như     gia nhập  đội xe nhỉ?”
…
Sau khi xử lý xong đợt zombie  , đội trưởng nhỏ của đội xe bước đến chào hỏi Văn Cửu Tắc.
Trước đó     phía  đội xe    theo, nhưng   chỉ theo  chứ  gây chuyện,  cũng  để tâm. Không ngờ     năng lực mạnh đến thế.
“Cảm ơn    tay giúp đỡ. Nếu   ,   chắc chắn sẽ   thiệt mạng.  thấy   lẻ ở phía  cũng  tiện, chi bằng gia nhập  đội xe luôn ?”
“  thể giúp  xin hưởng đãi ngộ như thành viên đội nhỏ, bình thường  cần tham gia duy trì trật tự , chỉ cần khi gặp zombie đông thì hỗ trợ là . Nếu   yêu cầu gì khác, chúng  cũng  thể thương lượng.”
Những lời như , Văn Cửu Tắc    ít . Anh tiện tay lau con d.a.o ngắn: “Không cần .”
Anh  theo  đoàn xe cũng  hưởng  ít tiện lợi, nên khi gặp tình huống thì  tay giúp một chút.
Văn Cửu Tắc  thích chiếm lợi từ  khác, hơn nữa từ lúc zombie bắt đầu xuất hiện tấn công đoàn xe, Tiết Linh  cứ ngó nghiêng phía , vẻ mặt đầy lo lắng.
Cô tuy  mở lời nhờ vả, nhưng   cô đang nghĩ gì.
Từ chối lời mời, Văn Cửu Tắc    về phía xe , trở  chiếc xe vẫn cách đoàn chính mấy chục mét.
Anh vứt con d.a.o ngắn lên ghế, tháo găng tay da .
Lúc g.i.ế.c zombie  luôn đeo găng tay để tránh trường hợp  thương  vô tình nhiễm virus.
Tiết Linh đang đợi  trong xe,  thấy  trở về liền giơ bình nước lên, nhắc  rửa tay.
“Không cần  nhỉ,  đeo găng tay  mà, tay cũng  ... Ừ  .”
Bên ngoài dù  lạnh lùng vô tình cỡ nào,  về xe  vẫn  ngoan ngoãn  ép vệ sinh sạch sẽ.
Văn Cửu Tắc xách bình nước  xổm bên cạnh xe rửa tay, tiện thể lau luôn mấy vết m.á.u b.ắ.n dính   lúc g.i.ế.c zombie.
“Trong đội xe  ai  thương  tử vong ?” Tiết Linh dùng bảng điện tử để hỏi.
“Không . Đội trưởng  may mà  đến kịp.” Anh  dậy, vẩy nước  tay, đùa: “Sao hả,   lợi hại ?”
Tiết Linh  bất đắc dĩ nhưng vẫn khen : “Dĩ nhiên là lợi hại.”
Văn Cửu Tắc khẽ hừ hừ hai tiếng, nụ   sâu, nhưng  thế nào cũng thấy đầy đắc ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-114.html.]
Lần  Văn Cửu Tắc  mặt giúp đỡ cũng kéo đến chút rắc rối nhỏ.
Lúc nghỉ ngơi,  một cô gái trẻ từ đội xe phía   đến, là cháu gái của một trong mấy vị tài phiệt đang di chuyển cùng đoàn.
Lúc đó Tiết Linh cũng đang  bên ngoài xe, vì chỉ  cô và Văn Cửu Tắc nên cô  đeo khẩu trang  kính. Vừa thấy   đến, cô vội vàng che mặt, định chui  xe.
Văn Cửu Tắc  dậy, vóc dáng cao lớn chắn hết tầm , lạnh lùng  với cô gái : “Đừng  gần, tránh xa .”
Nụ   mặt cô gái cứng ,  ấm ức giơ đồ trong tay lên: “Anh…  gì dữ , em chỉ đến tặng chút đồ, cảm ơn vì     giúp.”
“Không cần, lập tức  .” Văn Cửu Tắc cảm nhận  Tiết Linh đang  phía  tựa sát  lưng , giọng  càng mất kiên nhẫn.
Làm cô gái  sợ đến phát  bỏ chạy.
Người  đuổi  , Văn Cửu Tắc   chỗ cũ  xuống, phát hiện Tiết Linh đang im lặng   chằm chằm.
“Sao thế,  cô  bất ngờ chạy đến dọa sợ ?”
Tiết Linh lắc đầu. Cô đang nghĩ, trong thời buổi tận thế , chắc chắn Văn Cửu Tắc   ưa chuộng,  chỉ vì ngoại hình, mà còn vì sức mạnh và cảm giác an   mang .
Nhìn thấy  g.i.ế.c zombie, chắc chắn sẽ   ngưỡng mộ. Nhất là khi bản    khả năng bảo vệ , thì càng dễ ngưỡng mộ một  mạnh mẽ như .
“Có   nhiều  thích  ?” Tiết Linh hỏi.
“Không đúng, chẳng ai thích  cả. Người sợ và ghét  thì nhiều.” Văn Cửu Tắc đáp.
Tại  chứ?
“Bởi vì dù    thiện cảm với  ban đầu, thì cũng nhanh chóng   dọa lui. Sau đó chút thiện cảm đó sẽ biến thành phản cảm gấp bội.”
Văn Cửu Tắc ăn chút gì đó qua loa, lười biếng ngả  tựa  cạnh Tiết Linh.
Tiết Linh bán tín bán nghi: “Không thể nào,  cũng  đến mức đáng sợ .”
Văn Cửu Tắc  giải thích thêm.
Nếu  tường tận, thì là   thể đối xử với  khác kiên nhẫn như với cô, là  ghét  khác lãng phí thời gian của  nên luôn tỏ thái độ thô lỗ, là  lạnh lùng với tất cả   khác… Mỗi một câu đều giống như đang gián tiếp tỏ tình.
Anh chỉ : “Em  hiểu   ai cũng  tính như em. Nghĩ xem mỗi   chọc em giận, em  bực tới cỡ nào. Nên  khác ghét  cũng dễ hiểu thôi.”
Tiết Linh: “…” Ờ, cũng đúng.
Cô gái ban nãy  đuổi  lâu,   một thanh niên đến,  là  trai của cô , đến xin   em gái,  em gái còn nhỏ,  hiểu chuyện,  thể gây  hiểu lầm.
Lần  Văn Cửu Tắc còn  cho  gần  thẳng tay đuổi , còn lạnh lùng : “Nếu còn  phiền  nữa,  đảm bảo sẽ   tay giúp đỡ   .”
Người thanh niên mặt mày xanh mét rời ,  khi  còn cố gắng gượng gạo nặn  một nụ : “Xin  vì   phiền.”
Văn Cửu Tắc gật đầu,  bóng lưng  đó rời ,  với Tiết Linh: “Thấy , bây giờ trong lòng   chắc đang chửi  là tính tình kỳ quặc, sáng nắng chiều mưa,   điều.”
“Giờ em hiểu vì     ghét  nhiều ?”
Tiết Linh gật đầu.
Hiểu ,    khác ghét Văn Cửu Tắc, mà là Văn Cửu Tắc ghét  khác. Anh từ chối giao tiếp, cũng từ chối xây dựng bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào với ai.