Tiết Linh buông , bất ngờ giơ tay tát mạnh một cái mặt .
Lúc cô đặc biệt hận , còn hận hơn cả mấy năm lúc chia tay một cách vô lý.
Văn Cửu Tắc tát sững , nhưng nhanh nhếch môi :
“Đánh mặt ? Nặng tay thế?”
Tiết Linh hề nương tay, đến mức khóe miệng đánh rách.
vết thương chảy máu, chỉ chút màu đỏ sẫm rỉ nhanh chóng đông .
Văn Cửu Tắc cúi đầu cô, bàn tay đỡ lấy gáy cô, khẽ hôn lên môi cô một cái.
“Bây giờ vẫn còn thấy đau đấy. Hay là chờ biến thành zombie hẳn đánh?”
Tiết Linh nghiến răng, răng nanh sắc nhọn vang lên những tiếng rít, giơ tay định đánh nữa.
Văn Cửu Tắc nắm lấy tay cô kéo xuống, cúi đầu hôn thêm một cái.
Chiếc xe băng qua vùng hoang dã và những thị trấn đổ nát, bầu trời chói chang dần ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ.
Những buổi chiều trời quang đầy ánh nắng như thế là khung cảnh Tiết Linh thích nhất trong quãng thời gian gần đây.
Tựa n.g.ự.c Văn Cửu Tắc, ánh hoàng hôn cam đỏ phản chiếu cửa kính chiếu thẳng mắt cô, cô lặng lẽ lắng tiếng tim đập đang dần chậm của .
Tim đập chậm hơn bình thường. Là từ lúc mặt trời xuống ?
Sinh mệnh của đang trôi , nhưng mấy tiếng đồng hồ , cô tiêu hao hết tất cả cảm xúc mãnh liệt, nên giờ đây chỉ yên lặng lắng , như đang cảm nhận ánh chiều tà cuối cùng của mặt trời.
Hoàng hôn tắt dần, xe của họ dần chìm màn đêm.
Sau một lúc im lặng, Văn Cửu Tắc mở miệng:
“Đoạn để em lái . Em đường ?”
“…”
“Chắc là . Em giỏi như mà.” Một cô còn thể từ thành phố Du bộ đến An Khê cơ mà.
“Nếu xe c.h.ế.t máy giữa đường thì xử lý ?”
“…”
“Không , lỡ xe hỏng thì bộ tới thành phố Hoài Tây cũng .”
Lúc giọng bắt đầu mơ hồ.
Biến thành zombie là cảm giác như thế nào? Là cảm nhận rõ ràng m.á.u trong đang lạnh dần, não như gỉ sét, bắt đầu đông cứng .
Vết thương ở n.g.ự.c và còn đau rõ ràng, mà là một nỗi đau mơ hồ từ nơi nào đó bên trong, rõ là chỗ nào.
Có nhiều suy nghĩ, nhưng mỗi khi lóe lên thì ngay lập tức như xóa nhòa, chỉ còn trống đông đặc.
Trong lúc im lặng, Văn Cửu Tắc con đường mờ tối phía , đột nhiên quên mất là ai.
Lúc thỉnh thoảng cúi đầu, thấy Tiết Linh, mới như sực tỉnh, nhớ cô là Tiết Linh, nhớ còn điều .
“Tiết Linh, hồi đó em biến thành zombie cũng thế ?”
Chắc là giống. Cô tỉnh táo khi biến đổi, lẽ còn khó chấp nhận hơn bây giờ.
Lâu lắm Tiết Linh mới lên tiếng, cô đưa tay nắm lấy vô lăng, đúng lúc Văn Cửu Tắc vô thức buông tay .
Cô thẳng, vẫn dựa , bật đèn pha.
Hai luồng sáng chiếu xa về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-122.html.]
Trong mắt Văn Cửu Tắc bắt đầu xuất hiện màu đỏ sẫm, làn da cũng dần chuyển xanh. Khuôn mặt luôn mang theo nụ bất cần ngày nào, vì cơ thịt dần cứng mà trở nên vô cảm.
Anh cô một lúc lâu, chậm rãi vươn tay ôm lấy eo cô.
“… Linh.” Anh chắc là gọi tên cô, nhưng phần họ gọi khá mơ hồ.
Bóng đêm ngoài cửa xe như đè nặng xuống, hệt như thể nặng nề của .
Tiết Linh lấy một chiếc còng tay bạc từ hộp đựng đồ bên cạnh ghế , còng một đầu tay , đầu tay Văn Cửu Tắc.
Tay động đậy, dây xích phát tiếng leng keng khẽ khàng.
“Không … là đeo…… sẽ giống chó dắt theo, em… kéo nổi ?”
cô chính là kiểu như – ngoài miệng cứng rắn, tim mềm.
Vài năm , khi họ mới quen , lúc họ còn quan hệ gì. Cô tình cờ bắt gặp Văn Cửu Hoàn đánh , ánh mắt lo lắng bất nhẫn đầy thương cảm.
Khi đó, cô đến trường , như thể đang cố tìm .
Gặp , sẽ vô thức quan sát xem thương , nhưng chỉ lặng lẽ một lúc bỏ , từng chủ động chuyện.
Văn Cửu Tắc từng nhận thuốc gửi đến mà tên gửi. đáng tiếc, khi cô lén gửi thuốc khác thấy, nên chuyện "ẩn danh" đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Chỉ cô là vẫn tưởng giấu kỹ.
Trước đây Văn Cửu Tắc hiểu, tại cô xót xa vì .
Sau mới nhận , đó là con đường mà yêu sẽ qua.
Anh thích cô, là do chính cô dạy. Văn Cửu Tắc chỉ học theo cô thôi, dần dần phát hiện càng ngày càng dễ xót xa vì cô hơn.
Anh động động cổ tay còng, từ từ thẳng lên một chút.
Không chết.
Không để cô sống tiếp cuộc đời như thế – kéo theo một cái xác .
Khi trời hửng sáng, Tiết Linh lái xe lên một đoạn đường dọn sạch.
Sau lưng, Văn Cửu Tắc yên lặng một lúc lâu, nhúc nhích cũng lên tiếng.
“Hừ.” Tiết Linh đột nhiên lên tiếng.
“Hừ.” Lần thứ hai nhẹ hơn.
Văn Cửu Tắc đang tựa đầu vai cô đột nhiên khẽ cử động, như tỉnh , đầu áp mặt làn da lạnh buốt của cô.
Anh mơ hồ một câu “Chào buổi sáng.”
Văn Cửu Tắc từng nhiều vượt qua ranh giới sống c.h.ế.t bằng ý chí.
, cảm nhận dấu hiệu của cái chết.
Còn cầm cự bao lâu? Liệu thể chống đến lúc mặt trời mọc?
Cuối con đường ánh sáng, Tiết Linh nhận đó là một trạm nghỉ tạm thời, xe đội đang dừng bên lề, bọn họ còn rõ tình hình nên chặn đường.
Nếu là , Tiết Linh chắc chắn sẽ tránh né, va chạm với khác. hôm nay, cô tránh, né, trực tiếp nhắm thẳng về phía rào chắn chắn đường, định lao qua.
Người trong trạm tạm trú cầm vũ khí , giơ tín hiệu cảnh báo rõ ràng, hét lên:
“Phía cấm thông hành, xe dừng lề!”
Tiết Linh .
Khu trạm tạm trú tập trung đông , xe cộ cũng nhiều, lực lượng canh gác trang đầy đủ vũ khí và luôn trong trạng thái cảnh giác cao.
Trong khoang một chiếc xe trắng của trạm, ở thời điểm ngay bình minh, Văn Y ngủ, đang đối chiếu mấy bản dữ liệu.