Khi đeo nhẫn ,  lẽ thứ dễ thấy hơn đó chính là vòng tròn nhỏ   trở nên lỏng lẻo  ngón tay cô.
Vì ,  chỉ   một lúc ở quầy nhẫn  rời , cuối cùng chọn lấy sợi dây chuyền .
“Đưa đây,  giúp em đeo.”
Tiết Linh  do dự. Cô cảm thấy bây giờ  trông  , đeo thứ  lên  càng kỳ cục.
 cô cũng , nếu  , Văn Cửu Tắc nhất định sẽ khịt mũi khinh thường  buộc cô  đeo, kết cục vẫn thế.
Vậy nên cô dứt khoát bỏ qua giai đoạn tranh cãi giữa chừng, dùng hai ngón tay kẹp lấy sợi dây chuyền từ trong hộp .
Cô định hỏi, móc khóa  dây chuyền  khá khó cài, tay của Văn Cửu Tắc    .
Bỗng nhiên cô chú ý đến tay .
Da thịt zombie sẽ dần trở nên  cứng, cứng đến mức d.a.o nhỏ cũng  cắt nổi,  mà  tay Văn Cửu Tắc  đầy những vết thương.
Mu bàn tay và lòng bàn tay  vết xước, chỗ đầu ngón cái và ngón trỏ, lớp da  mài tróc, lộ  phần thịt đỏ thẫm bên trong, giống như vỏ cây  bóc mất một mảnh.
Tiết Linh cầm tay  lên xem kỹ, dùng đầu móng tay chạm chạm  ngón tay ,  ngẩng đầu lặng lẽ  .
Tuy   gì, nhưng những điều  hỏi đều  rõ ràng trong ánh mắt .
Văn Cửu Tắc dùng một tay giữ chặt hai tay cô, tay còn  gõ lên bảng điều khiển.
“Làm nhiệm vụ ở Đông Hải mà  trầy,  đau cũng  ngứa.”
Anh  nhiệm vụ ở Đông Hải  nhanh, chẳng kiêng dè gì, thứ gì cần gỡ cứ trực tiếp dùng tay, dù  là  bằng sắt cũng  rách vài lớp da.
Không chỉ tay   thương, mà trong lúc dùng chất nổ, còn suýt  chôn sống, nhiều   đá vụn b.ắ.n trúng.
  zombie  cái tiện là, chỉ cần vết thương  lớn, sẽ nhanh khô , thậm chí  rỉ máu, quần áo che lên là chẳng ai .
Lúc đầu chính  cũng  để ý là da tay   mài đến rách, chỉ khi  rửa tay  sông, lớp bụi bẩn bên ngoài  rửa sạch, phần da sẫm màu ở đầu ngón tay mãi  sạch ,  kỹ mới phát hiện  là lớp da  mất, lộ cả thịt bên .
Đôi tay , khi còn là con   đầy vết thương, giờ  càng thô ráp hơn.
Tiết Linh  mà xót, khẽ nghiêng  tựa  n.g.ự.c .
Văn Cửu Tắc lắc bảng điều khiển giục: “Đưa dây chuyền đây .”
Tiết Linh dùng đầu cọ mạnh  n.g.ự.c  một cái.
Văn Cửu Tắc cậy lấy sợi dây chuyền từ tay cô, cúi  đeo lên cho cô.
Khóa móc phía  quả thật nhỏ và rườm rà, Văn Cửu Tắc loay hoay mãi mới cài xong.
Suốt quá trình, Tiết Linh chỉ cúi đầu tựa  n.g.ự.c , giống như đang  úp mặt  tường sám hối.
Văn Cửu Tắc đẩy nhẹ cô: “Dậy , đừng ở đó xót cho  nữa, cũng nên xót chính em  chứ.”
Gầy trơ cả xương .
Văn Cửu Tắc phát hiện Tiết Linh gầy  từ khi nào?
Là từ mùa đông năm ngoái.
Anh là  gần gũi cô nhất, họ gần như dính lấy   lúc  nơi, Văn Cửu Tắc thậm chí còn phát hiện  sự  đổi của cô sớm hơn chính cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-150.html.]
   hiểu, tại    sự  đổi .
Anh     gì, chỉ   .
Văn Cửu Tắc  thể   nhiều chuyện, nhưng   bao giờ cảm thấy  lợi hại, bởi những điều  thực sự  , đều thất bại.
“Em  hứa, chuyện giấu , đợi  về sẽ . Giờ thì kể .”
Tiết Linh cuối cùng cũng  cứng miệng như Văn Cửu Tắc, cô chậm rãi lôi bảng điều khiển , mở một file PPT, để  tự xem.
PPT  cô  dọc đường,  sửa  sửa  nhiều ,  chỉ giải thích tình trạng của bản , mà còn khuyên nhủ Văn Cửu Tắc đừng kích động, đặc biệt là   thử cắn  để trở thành zombie giống cô.
Văn Cửu Tắc cúi đầu lật xem PPT, Tiết Linh tranh thủ ngó  cửa kính xe, soi thử sợi dây chuyền  cổ .
Thực  đeo lên cũng  đến nỗi , ít nhất sợi dây chuyền vẫn  , viên đá quý trong suốt  cảm giác chân thực, mỗi khi lay động trông như dòng m.á.u chảy.
Lúc nãy thì thấy ngại, giờ đeo    chút vui.
Văn Cửu Tắc xem xong, trông vẫn  bình tĩnh, chẳng hề  dấu hiệu gì của việc mất kiểm soát.
Tiết Linh   cửa kính nữa,  sang len lén quan sát .
Văn Cửu Tắc hỏi: “Bây giờ em còn  điều gì nữa ?”
Tiết Linh sửng sốt. Anh chấp nhận  ? Còn bắt đầu kiểu… chăm sóc tinh thần  lúc chết?
“Muốn huy chương công trạng ?”
Tiết Linh lắc đầu: “Cũng  hẳn là  huy chương, em chỉ là…”
Trên bảng điều khiển hiện lên chữ “chỉ là”,  đó im bặt  lâu vẫn  thấy phần tiếp theo.
Văn Cửu Tắc giúp cô gõ nốt: “Chỉ là   nhiều  nhớ đến em?”
Tiết Linh nghĩ một lát, hình như đúng là .
Lúc còn sống, cô chỉ  học cho ,  đó thi nghiên cứu sinh, thi công chức,  một công việc  định,  thể sẽ lập gia đình.
Cô từng lên kế hoạch cho tương lai, từng tưởng tượng dáng vẻ  khi về già.
  khi trở thành zombie,  thứ như ngừng , cô  còn nghĩ tới tương lai nữa, chỉ  sống qua ngày.
Ba năm mạt thế sống một ,   ai trò chuyện, cô cảm giác như  thế giới con  từng  thuộc vứt bỏ.
Có lẽ điều đó khiến tâm trạng cô  đổi: cô    thấy,  chấp nhận,  nhớ đến.
Khi cô phát hiện cái gọi là “cái c.h.ế.t  giới hạn” hóa    giới hạn, cô  thể duy trì sự điềm tĩnh như , bắt đầu khao khát để  dấu ấn gì đó.
Chỉ cần  thể đóng góp một phần sức lực, cô  thấy hài lòng.
Nếu  cùng cô c.h.ế.t với  phận zombie, cô cũng   căm ghét, mà là   từng quen  thương nhớ đến cô.
Và cả Văn Cửu Tắc,  khi họ  thành nhiệm vụ, căn cứ sẽ công nhận họ, ưu đãi họ.
Có chỗ dung ,   lang thang khắp nơi,   sống như cô từng sống, lẩn tránh loài . Họ  thể đường hoàng xuất hiện giữa đám đông,   khác kính trọng.
Cô   huy chương công trạng, nhưng điều cô thực sự    là danh hiệu , mà là một thứ giấy thông hành an .
“Cả huy chương công trạng, giấy chứng nhận danh dự, phần thưởng… em đều .” Tiết Linh gõ.