Tiết Linh: “…”
Cô vòng tay ôm lấy Văn Cửu Tắc –  bỗng nhiên trở nên cảnh giác trong khoảnh khắc,  cắn nhẹ lên môi , nơi  mím .
Mặt cô vẫn còn vết đỏ do khi nãy, ánh mắt thì tránh né, ngại ngùng mà ướt át  , nhưng tay   thành thật kéo áo  lên.
Văn Cửu Tắc: “…”
“Đừng căng cứng , thả lỏng , em  mềm một chút.” Cô nhỏ giọng thúc giục, trán chạm  lồng n.g.ự.c đang căng chặt của .
Tiết Linh    tiếng tim đập rõ ràng từ trong n.g.ự.c . Mạnh mẽ và mãnh liệt, khiến cô  xuyên qua lớp da thịt mà cắn thử một miếng.
“Chậc…”
“Đinh linh, đinh linh - Trợ lý thông minh xin nhắc nhở,  khách đến thăm.”
Hai  đang quấn lấy   ghế sô-pha đồng loạt dừng . Văn Cửu Tắc siết tay, đ.ấ.m một cú xuống ghế, vẻ mặt đầy khó chịu: “Anh   bao nhiêu  , cái đồ ngốc  nên tắt  từ lâu!”
 Tiết Linh  buông cổ  , luống cuống gom tóc chạy  phòng tắm: “Anh  mở cửa !”
Văn Cửu Tắc đen mặt  dậy, nhặt cái áo thun  đất lên mặc đại ,   sô-pha một lúc  mới miễn cưỡng  mở cửa.
“Hy vọng các  thật sự  việc.”
Đội trưởng và phó đội trưởng cùng ba  trẻ tò mò trong đội   cửa,   thấy gương mặt hung dữ như  ăn  của “đội bá”, tim ai nấy đều thót một cái.
Không   đội bá tìm    ngày đêm mong nhớ  ? Tâm trạng đáng lẽ  siêu  chứ? Sao vẫn đáng sợ như ? Hay là tin đồn sai ?
Họ còn mang theo cả đồ ăn mừng nữa, chẳng lẽ sắp chọc  tổ kiến lửa?
“Văn Cửu Tắc, ai ? Lại là  đến công tác ?” Giọng Tiết Linh vang lên  lưng .
Văn Cửu Tắc kéo cửa, nhường lối: “Đội viên của đội dị thường.”
Tiết Linh thấy mấy    cửa, làn da bọn họ đều trắng lạnh như , đôi mắt đỏ rực - cũng là những  giải đông giống như cô và .
Cô  quen họ, nhưng họ hình như   cô, ai nấy  cô bằng ánh mắt phấn khích khó hiểu.
Tiết Linh  nhịn  cúi xuống  , nghi ngờ    để sót dấu vết gì đáng ngại  .
“Ôi trời, cô là Tiết Linh  ? Ngưỡng mộ  lâu, ngưỡng mộ  lâu!  là đội trưởng, Hùng Nguyên.”
“À, chào , chào  ,  là Tiết Linh. Mời … uống …” Nghĩ đến chuyện họ vốn  cần uống , cô vội nuốt lời: “Mời , mời .”
Tiết Linh  cái ghế sô-pha duy nhất trong phòng khách, bất giác gãi má.
Thật sự nên mua thêm ít đồ nội thất .
“ là phó đội trưởng, Hùng Vân, từ lâu  tò mò về cô, hôm nay cuối cùng cũng gặp  .”
“Em tên là Đông Dương, cứ gọi em là Tiểu Đông là , từ lâu    Văn nhắc đến chị , em  thể gọi chị là chị Linh ? Em siêu siêu ngưỡng mộ  Văn,   chị là…”
Cậu trai   hết    Văn mà  ngưỡng mộ đè tay lên đầu.
Văn Cửu Tắc mặt mày khó ở: “Chào hỏi xong  thì biến .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-179.html.]
Hai đội viên còn : “…” Chúng  còn  kịp tự giới thiệu.
Tiểu Đông  đè đầu, ngơ ngác  hiểu tình hình, nhưng cảm thấy  khí  gì đó sai sai, dè dặt : “Anh Văn,  tìm  bao năm nay cuối cùng cũng gặp , đáng lẽ  vui lắm chứ,  em cảm thấy   vui mấy…”
Phó đội trưởng là  tinh ý nhất,  thấy cả đường gân xanh  cánh tay đội bá đều căng , lập tức kéo Tiểu Đông .
“Bọn  chỉ đến chào hỏi  quen một chút, Tiết Linh mới đến, chắc còn nhiều việc cần xử lý, chúng   quấy rầy nữa!”
Họ để  một túi pháo hoa cổ, dây kim tuyến và chữ hỷ   lượt rút khỏi căn hộ gọn gàng sáng sủa .
Cánh cửa  đóng , mấy  lập tức líu lo rôm rả.
“Lúc nãy  bước  còn tưởng lạc nhà, nhớ   đến gọi  Văn   nhiệm vụ, nhà tối om bụi đóng cả lớp.”
“Đó là Tiết Linh hả? Khác với  tưởng tượng quá,  ngoan hiền ghê,    giống Văn Cửu Tắc!”
“  tư liệu lịch sử còn tưởng cô  cũng là kiểu chiến binh dữ dằn giống Văn Cửu Tắc, mà nãy thấy cô  ngại ngùng suốt,  chuyện cũng nhẹ nhàng dịu dàng.”
“Phó đội, nãy em  gì sai ,  thấy  Văn hình như khó chịu? Em chỉ  chúc mừng   thôi mà…”
“Không  ‘góa phụ’, mà là ‘góa vợ’, đừng  bậy nữa là  .”
Tiễn thêm một nhóm khách nữa, căn nhà  yên tĩnh trở .
Tiết Linh xoa má vẫn còn  đỏ: “Sao em cảm thấy ai quen  cũng  em ?”
Văn Cửu Tắc  từ cửa : “Không  ? Người quen  đều  em, khi họ nhớ tới  cũng sẽ nhớ tới em. Em từng    ghi nhớ còn gì.”
Dù cô  tỉnh  trong thế giới mới , thì tên cô cũng sẽ  lưu  ở đây.
“Lại đây, chúng  tiếp tục.”
Tiết Linh tiện tay buộc tóc lên, để lộ vết hôn rõ mồn một  cổ: “Không tiếp tục nữa , em nhớ  , còn nhiều việc   lắm.”
Văn Cửu Tắc suýt nữa  chọc : “Không  em là  khởi xướng ?”
Giờ    nữa?
Tiết Linh: “Em khởi xướng, thì em  quyền tạm dừng.”
Văn Cửu Tắc bước tới, luồn một tay từ nách cô qua, ôm ngang cô mà  thẳng về phòng.
Tiết Linh giãy nhẹ: “Khoan , em  tắm cái .  mà…   , em chỉ  đúng một bộ đồ  ,   đồ để .”
Văn Cửu Tắc: “Mặc đồ .”
Tiết Linh: “Đồ của  á? Mấy cái áo cũ cuộn tròn trong góc em thấy bẩn quá, quăng hết . Giờ chỉ còn vài cái áo khoác với quần dài.”
Văn Cửu Tắc: “…”
Vừa bước  phòng,    thấy chiếc giường trơ trọi, chỉ còn  tấm nệm trống .
Tiết Linh: “À, mấy cái ga giường với chăn rách  giường  em cũng vứt hết , bây giờ   cái nào mới để .”
“Trong nhà tắm em chỉ thấy một chai sữa tắm gội hai trong một, còn là hàng mua từ bốn năm , quá hạn ,  còn gì khác hết.”