Văn Cửu Tắc mở hộp đồ ăn, đưa  gần Tiết Linh: “Có  ăn ?”
Tiết Linh lén ngửi mùi thức ăn lâu ngày  thấy.
Cô  lâu  ăn thức ăn của con , trong lòng thầm chảy nước miếng, nhưng cơ thể    phản ứng gì với loại thực phẩm .
Thấy cô  phản ứng, Văn Cửu Tắc tự ăn.
Anh mở gói mì ăn liền, đổ nước , chờ một lúc cho ngấm,  đưa  gần Tiết Linh để cô ngửi.
“Thơm ? Có  ăn ?”
Tiết Linh: Thơm, nhưng   ăn.
Văn Cửu Tắc rút tay , ăn luôn phần mì đó.
Anh nhận  đôi mắt đỏ ngầu của Tiết Linh đang  chằm chằm  ổ bánh mì.
“Chẳng lẽ em  ăn bánh mì?”
Anh nhét mạnh ổ bánh mì  tay Tiết Linh, chờ phản ứng của cô.
Tiết Linh cầm bánh mì, trong lòng nghĩ: Cô   ăn bánh mì, nhưng nếu nhớ  nhầm thì   thể ăn nó, vì nếu ăn sẽ  dị ứng và nổi nốt đỏ.
Giữa thời kỳ tận thế, thực phẩm  quý giá,  nhất  nên lãng phí.
Cô do dự một lúc,  buông tay, để bánh mì rơi  lòng Văn Cửu Tắc.
“Thôi ,  ăn bánh mì thì  tự ăn .” Văn Cửu Tắc nhanh chóng giải quyết ổ bánh mì, xoa xoa  đầu cô và thở dài.
“Sao em  ăn gì cả,  thấy đói ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-26.html.]
Chắc chắn là  đói,  lẽ giống như cảm giác  đói hai bữa, bụng thì âm ỉ nhưng mức độ   đủ để khiến cô mất lý trí  ăn thịt .
Hơn nữa, cô quen với việc nhịn đói từ lâu .
Chả trách cô  thích  yên một chỗ, vì như  sẽ cảm thấy  đói lắm.
Tối hôm đó họ ngủ ở nghĩa trang.
Một  một Zombie ngủ trong xe, ghế trong xe  gập phẳng , tạo thành một cái giường  quá lớn.
Tiết Linh  trong đó cảm thấy khá thoải mái, nhưng với Văn Cửu Tắc,  dài chân dài tay, thì   thoải mái chút nào. Anh đặt hai chân  vô lăng, ngửa đầu  trần xe.
Tiết Linh nhận     gì để bảo vệ , cứ thế  bên cạnh cô.
Trước đây, ít nhất  còn nhớ  trói cô  để tránh  cô cắn, giờ  lẽ vì phát hiện  cô  thật sự cắn  nên  trở nên ngang tàng hơn.
“Tiết Linh.” Văn Cửu Tắc đột nhiên mở miệng: “Lần    chia tay với em, là vì…”
Tiết Linh  chăm chú.
 Văn Cửu Tắc, cái tên đó,  đến một nửa thì   tiếp tục.
Anh bắt chuyện  ngay lập tức mất hứng: “Thôi , dù  em cũng  hiểu gì, chẳng  gì để .”
Tiết Linh: “…”
Cô cảm thấy  một cơn giận quen thuộc đang dâng lên.
Ngay  đó âm thanh gầm gừ của Zombie vang vọng trong xe, Văn Cửu Tắc vẫn  hề động đậy, chỉ đổi chân sang tư thế khác.
Tiết Linh   lao tới lắc lắc đầu , bảo  mau  tiếp.
Rồi cô   : “Có lúc  cảm thấy em khác với những con Zombie khác, như thể em  thể hiểu  đang  gì.”