Tiết Linh đúng là xui xẻo. Cô  ở vòng ngoài, thò đầu  , để  rõ hơn, cô còn leo lên một tảng đá. Kết quả là  khẩu s.ú.n.g vung loạn xạ của tên đó b.ắ.n trúng.
Ngoại trừ cô ,   một con zombie nào ở đây  thương cả.
"Lúc đó,  b.ắ.n trúng  sợ ?" Văn Cửu Tắc thấp giọng hỏi.
Tiết Linh: "..."
Thật lòng mà , lúc đó  sợ hãi hơn là cái ông  b.ắ.n s.ú.n.g , cô thì chỉ lo buồn bực thôi.
Cô chạy sang một bên, nghĩ cách gỡ viên đạn  khỏi vai. Khi  , thì thấy cái tên   sợ đến mức tự sát, tự  nổ s.ú.n.g kết liễu.
Những chuyện như thế  xảy  quá nhiều, Tiết Linh dần dần  còn   gần  thở của con  nữa.
Bây giờ Văn Cửu Tắc  hỏi như , cô  trả lời thế nào đây? Nói   cảm thấy  tôn trọng cảm xúc đau buồn của .
"Không   gì cả... Là vì... nhớ  chuyện đó sẽ đau lòng ư?"
 là đau lòng, nhưng   theo cách mà  nghĩ.
Tiết Linh  chạy trốn, cô giơ tấm bảng: "Giải thích, phiền phức."
Giải thích  phiền phức.
"Được ,   hỏi nữa." rõ ràng Văn Cửu Tắc   tự tưởng tượng  một câu chuyện bi thảm của cô, ngón tay cái khẽ xoa lên vết thương  vai cô.
Chỗ đó vốn   một vết sẹo cũ màu đỏ, bây giờ  chồng thêm một lỗ đạn,  càng thêm  xí.
Văn Cửu Tắc  chăm chú  đó, Tiết Linh  nhớ đến hồi , khi hai   mật,  thường hôn lên chỗ .
Vết sẹo cũ màu đỏ  vai cô  từ hồi còn  nhỏ.
Lúc đó,  cô vẫn  ly hôn với ba. Mẹ   hàng ngày, còn ba thì    nhưng thường xuyên  ngoài đánh bài.
Có một    công tác một ngày, giao cô cho ba chăm sóc. Kết quả, ba cô  đánh bài suốt đêm, bỏ quên cô một  trong nhà.
Khi đó cô còn nhỏ,  đói  khát, tự  rót nước uống, nhưng vô tình kéo đổ bình nước nóng  bàn, khiến nước sôi dội  vai, để  một vết bỏng lớn.
Hôm   cô về mới phát hiện, vội vàng đưa cô đến bệnh viện, cuối cùng để  vết sẹo .
Đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến vụ ly hôn của ba  cô. Cô còn nhớ, lúc  đau đớn  trong bệnh viện, ba    ngoài cửa cãi .
"Một  phụ nữ như cô, chăm con vốn là trách nhiệm của cô. Nhà ai  để đàn ông chăm con chứ? Giờ  chuyện  mà cô còn trách ?"
"  bảo cô đừng   nữa, ở nhà trông con cho đàng hoàng,  sinh thêm đứa con trai cho , mà cô cứ  chịu. Cô   thì kiếm  bao nhiêu chứ? Còn chẳng bằng  tiền  thắng một ván bài!"
"Được ,    cãi với cô nữa! Chỉ là  bỏng thôi mà,  gì to tát  mà cãi mãi  dứt..."
Một thời gian dài  đó, vết thương  vai cô đau kinh khủng.
Ba  cãi , kiện tụng ly hôn, chuyển nhà, tìm việc mới... Vết thương  vai cô cũng liên tục nhiễm trùng, lâu lắm mới lành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-50.html.]
Điểm  khi  zombie là   chịu đau đớn nữa. Dù   cắt mất một miếng thịt   b.ắ.n xuyên , cô cũng  thấy đau, cùng lắm chỉ trông  đáng sợ.
Khi Tiết Linh và Văn Cửu Tắc còn  thiết nhất,  cũng từng hỏi về vết sẹo  vai cô.
Lúc đó cô   vấn đề về ngôn ngữ, nhưng cũng  kể chi tiết, chỉ  là  nước nóng  bỏng hồi nhỏ.
Thực , so với cô,   Văn Cửu Tắc  nhiều vết thương hơn nhiều, nên cô cũng ngại kể lể những chuyện   vẻ như đang than khổ với .
Lúc đó, Văn Cửu Tắc chỉ im lặng ,  cúi đầu hôn lên vết sẹo của cô, giống như bây giờ...
Tiết Linh: !
Cô lăn lộn chạy khỏi Văn Cửu Tắc, kéo áo , vội vàng giơ bảng: "Chẳng  chỉ  thôi !"
"Kiềm chế !"
Văn Cửu Tắc: "... Không ."
Anh  dậy, cố ý nheo mắt, dang tay bước nhanh tới: " tới đây."
Tiết Linh hoảng sợ  đầu bỏ chạy, một lúc    Văn Cửu Tắc bắt . Cô giơ bảng la hét: "A a a a a a a!"
Văn Cửu Tắc  cô chọc  đến mức  nhịn , vùi mặt  vai cô run rẩy.
Tiết Linh giơ bảng nhựa lên, đập lên đầu  cồm cộp.
...
Khi Văn Cửu Tắc mặc  chiếc áo T-shirt nửa khô và  về xe, trông   còn bận tâm về những vết thương   Tiết Linh nữa.
Một bí mật: đôi khi Văn Cửu Tắc phát hiện Tiết Linh  vui, sẽ cố ý trêu chọc để  cô vui hơn.
Kỹ năng , Tiết Linh cũng .
Văn Cửu Tắc  vội lên đường,  lái xe chậm rãi, thỉnh thoảng  trêu chọc Tiết Linh, đến mức cô  hét lên hoặc đánh  một cái,  mới cảm thấy vui vẻ.
Kể từ khi tái ngộ,  chỉ diễn  đúng ba giây, chính là ba giây lúc gọi cô là "chị Linh",  đó thì lười diễn,    về bộ dạng cũ.
Tiết Linh   trêu chọc đến mức phiền  chịu nổi,  yên tĩnh  ở ghế phụ một lúc cũng  xong, thậm chí còn thấy hoài niệm những ngày  khi cả hai thẳng thắn với .
Khi đó, Văn Cửu Tắc lái xe trong im lặng, thỉnh thoảng lẩm bẩm vài câu, cũng  nhất định cần cô đáp , yên tĩnh  bao. Giờ thì phiền c.h.ế.t  .
Hơn nữa, với tình trạng mất tập trung khi lái xe của Văn Cửu Tắc bây giờ, nếu    đường ngoài họ  chẳng còn chiếc xe nào khác, thì chắc  xảy  tai nạn từ lâu.
Bị Văn Cửu Tắc chọc giận thêm  nữa, Tiết Linh  nhịn  nữa. Cô  lên bảng, đập mạnh đến mức phát  tiếng rắc rắc.
"Đừng  ồn nữa! Chuyên tâm lái xe !"
Văn Cửu Tắc liếc  chữ  bảng, đột nhiên ngáp một cái.
Anh dựa  ghế, lười biếng đặt một tay lên vô lăng, : "Buồn ngủ quá, em hét  thêm mấy câu , để  tỉnh táo."