Trước tận thế, kỹ năng lái xe của Văn Cửu Tắc vẫn khá , ít nhất vẫn tuân thủ quy tắc giao thông. ba năm sống trong tận thế, lái qua đủ loại đường .
Những cánh đồng hoang lổn nhổn ổ gà, những con đường núi đầy gai góc, thậm chí là cả nóc nhà của những căn nhà cấp bốn… Chỉ cần , nơi nào cũng thể trở thành đường .
Đối mặt với con đường phía - một con đường bình thường zombie, con bất ngờ lao , cũng xe cộ tranh giành làn đường - thể dễ dàng lái xe như đang điều khiển một chiếc máy bay.
Bây giờ vì Tiết Linh đang ở ghế phụ nên đây là trạng thái cố kìm chế.
Hai tháng , khi còn theo đoàn xe của em họ Đới Anh, để Đới Anh tài xế cho . Lý do? Vì Đới Anh chịu nổi cách lái xe.
Tiết Linh suy nghĩ một lúc, đưa bảng cho Văn Cửu Tắc. Anh thoáng qua: "Để em lái? Em lái xe ?"
Tiết Linh: Không .
Nghĩ là thấy bực, cô đóng tiền học lái xe, nhưng còn kịp học thì đại dịch zombie bùng phát!
" thể học." Cô .
Câu khiến Văn Cửu Tắc tỉnh táo hẳn, toe toét đỗ xe lề đường: “Được thôi, để dạy em lái xe.”
Dường như cảm thấy việc dạy cô lái xe còn thú vị hơn tự lái. Anh để Tiết Linh ghế lái, còn bên cạnh hướng dẫn.
cách dạy của vô cùng đơn giản, chỉ giới thiệu qua loa vài bước trực tiếp bảo cô thử ngay.
… Vậy là xong ? Hình như đơn giản quá thì ? Với , vẻ như lược bớt khá nhiều bước so với những gì cô từng tìm hiểu khi đăng ký học lái.
Mười phút cô còn ở ghế phụ đòi học lái xe, mười phút ép cầm vô lăng, hai tay cứng đờ tái mét.
Văn Cửu Tắc ở bên cạnh khuyến khích: “Không , cứ mạnh dạn lái về phía .”
Tiết Linh cố gắng theo những gì hướng dẫn sơ sài, mỗi một bước là sang một cái.
Anh vẫn giữ nguyên nụ đó, nhắc nhở cô đúng sai, khiến cô càng thêm lo lắng.
Cảm giác giống như lúc học lái xe ở trường dạy lái, huấn luyện viên ở đó thường nóng tính và mắng chửi học viên.
Tiết Linh lo lắng, sợ nếu mắc sai lầm, Văn Cửu Tắc sẽ châm chọc cô.
, dù xe nổ máy, xe chạy giật cục, hoặc là đột nhiên lao vọt cắm đầu xuống lề đường, vẫn chỉ một câu: “Đừng sợ, cứ tiếp tục lái .”
Dưới sự động viên “tiếp tục lái” của , Tiết Linh thành công điều khiển chiếc xe lao thẳng xuống cánh đồng ven đường, cán nát một đám cỏ dại cao quá đầu .
Văn Cửu Tắc như mùa, tự lái xe trở mặt đường, nhường ghế lái cho cô.
“Cứ lái thêm một chút nữa là quen thôi, nào, tiếp tục .”
Tiết Linh nghiêm túc học lái xe, nhanh chóng điều khiển một cách thuần thục. khi thấy đôi mắt đỏ sậm của cô căng thẳng chằm chằm con đường phía , tập trung đến mức quên hết thứ xung quanh, Văn Cửu Tắc nhịn mà vươn tay xoa xoa gáy cô.
Tiết Linh hét lên bảo huấn luyện viên đừng phiền tài xế, nhưng dám rời mắt khỏi con đường, chỉ thể tức giận nhe răng.
Phía vài chiếc xe bỏ hoang, vẻ từng xảy tai nạn nên chúng đ.â.m , chỉ chừa một trống đủ cho một chiếc xe qua.
Để tránh va quệt những chiếc xe cũ , Tiết Linh cực kỳ cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-51.html.]
Khó khăn lắm mới sắp vượt qua đoạn đường , cô định thả lỏng, đột nhiên một bóng từ phía xe lao đường.
Theo phản xạ, Tiết Linh bẻ mạnh vô lăng, chiếc xe tránh bóng nhưng mất lái, phanh kịp nên đ.â.m một chiếc xe tải bỏ hoang bên đường.
Khoảnh khắc va chạm, mắt cô tối sầm, đầu cô Văn Cửu Tắc đè chặt n.g.ự.c .
May mà chiếc xe cải tiến, chỉ phần nắp capo phía móp méo một chút.
Tiết Linh thoát khỏi vòng tay , thấy , liền tìm bóng .
Không con , mà là một con zombie. Nó vốn ẩn nấp đống xe bỏ hoang, thấy tiếng động mới nhào đường.
Văn Cửu Tắc cô, cứ tưởng cô dọa sợ. Anh giơ tay xoa đầu cô, thì cô thẳng tay đẩy qua một bên.
Cô mở cửa xe lao xuống, để ngã ngửa ghế phụ.
Sau đó, thấy cô tức giận xông đến, đạp con zombie một cú ngã xuống đất.
Văn Cửu Tắc: “…”
Zombie chỉ phản ứng với con , đối với đồng loại thì thờ ơ. Nó Tiết Linh lao đến đ.ấ.m đá túi bụi, cuối cùng lăn xuống mương bên đường.
Ngày đầu tiên học lái xe, Văn Cửu Tắc phát hiện dường như Tiết Linh mắc chứng "cuồng lái xe".
Bởi vì đường đó, cứ mỗi nghịch tay chọc cô, gián đoạn việc lái xe, cô sẽ gầm lên đầy giận dữ.
Tiết Linh: Không thích tiếng zombie gào rú ? Cho thỏa thích luôn!
Xem cũng chút hiệu quả, đó Văn Cửu Tắc thành thật hơn hẳn, thậm chí còn khoanh tay xe chợp mắt một lúc.
Chờ đến khi Tiết Linh lái đủ , xe dừng ở khu vực ngoại ô thành phố.
Văn Cửu Tắc xuống xe, cầm dụng cụ, gõ gõ sửa nắp capo móp, nghĩ đến bộ dạng của Tiết Linh đường lúc nãy, nhịn bật .
Tiết Linh mệt mỏi xuống bên cạnh, ôm gối nghỉ ngơi. Nhìn cứ sửa xe vài cái bật , cô chẳng hiểu nổi đang cái gì.
Chẳng lẽ việc suýt đ.â.m nát xe buồn đến ?
Bận rộn đến tận tối muộn, Văn Cửu Tắc mới bắt đầu ăn bữa tối, vẫn là mấy thứ như bánh quy nén, đồ ăn nhanh, tiện lợi nhanh no.
Nhìn ngày nào cũng ăn mấy thứ , Tiết Linh khỏi nghi ngờ: Ăn đủ chất ?
Nhìn kỹ , khuôn mặt gầy ?
“Chỗ chắc dọn dẹp , tối nay ngủ ngoài trời . Trong xe nóng quá.” Văn Cửu Tắc ăn xong thu dọn sạch sẽ, sang với cô.
Anh trèo lên giá để hành lý nóc xe, lấy xuống một chiếc giường gấp.
Mở , trải đệm lên, thế là thể ngủ.
Zombie cần ngủ, nhưng một chỗ thoải mái để cũng là một cách thư giãn tinh thần.
Tiết Linh tới, xuống bên cạnh Văn Cửu Tắc.