Tiết Linh chỉ chỉ chiếc bếp nhỏ cô tìm , chỉ than, cuối cùng giơ lên một cái nồi đất mới tinh.
Văn Cửu Tắc ngửa đầu, đưa tay xoa gáy, thở dài một : “Được , .”
Tiết Linh chuẩn sẵn dụng cụ cho , còn bên cạnh chằm chằm, cũng thể qua loa cho xong.
Anh nhóm lửa, đốt than, rửa sạch nồi đất, đong gạo và nước cho nồi, đặt lên bếp.
Trong lúc chờ cơm chín, Tiết Linh ngoài, tới một đất hoang gần nơi họ cắm trại.
Văn Cửu Tắc cũng theo . Hai lục tìm trong những luống rau bỏ hoang của dân xung quanh, nhặt mấy cây rau diếp.
Dây đậu leo quấn quanh giàn tre đen sì, còn rối dây bí đao bên cạnh.
Họ hái hơn chục quả đậu dài, đáng tiếc bí đao vẫn kết trái, chỉ mới hoa.
Cẩn thận tìm kiếm một hồi, họ còn đào lên một quả bí ngô từ đám cỏ dại mọc um tùm. Loại bí ngô dạng dài, vỏ vẫn còn xanh.
Bội thu trở về, hai bắt tay sơ chế nguyên liệu.
Văn Cửu Tắc mở một hộp thịt hộp, định cứ thế đổ thẳng nồi đất nấu chung với cơm cho tiện, nhưng Tiết Linh rút chảo từ trong xe .
Thế là đành cất hộp thịt, rửa chảo, mới cho thịt hộp chiên sơ.
Dưới ánh chăm chú của Tiết Linh, định cắt nhỏ rau ném hết nồi đất hầm cùng cơm cho nhanh, nhưng cô dùng ánh mắt từ chối.
Chiên thịt xong, xào rau, mùi thơm cùng làn khói dần lan tỏa.
Tiết Linh vẫn bên cạnh bận rộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-54.html.]
Lúc hai mới sống chung, yêu cầu của cô, Văn Cửu Tắc cũng việc nhà.
Ban đầu cô cứ tưởng gì, nhưng về mới phát hiện thật khá thạo việc, chăm sóc khác, cũng nấu ăn, chỉ là quá chú trọng đến hương vị.
Anh gì cũng thích trực tiếp bỏ hết nồi đổ nước hầm nhừ, hầm đến khi thứ đều mềm nhũn, nhạt nhẽo như .
Cảm giác như từng xuống bếp, nhưng từng ai dạy, nên chỉ tự mò mẫm mà hình thành thói quen .
Tiết Linh bèn chỉ cách cắt thịt thế nào để khi áp chảo sẽ ngon hơn, xào rau đến độ nào thì miệng nhất.
Hồi đó mà cứ lơ đãng, chẳng mấy nghiêm túc, mà giờ nhớ rõ.
Tuy động tác chút vụng về, nhưng vội, nên thoạt cũng dáng đầu bếp lắm.
Thịt áp chảo, rau cũng xào chín, đặt lên cơm trắng nóng hổi trong nồi đất, còn cả hai quả cà chua nhỏ cắt đôi, trông ngon mắt.
Văn Cửu Tắc đặt nồi đất lên chiếc bàn tạm bợ của họ, nóng bốc lên, mùi cơm chín hòa quyện với hương rau và thịt.
Khi ăn , bỗng một cảm giác khó tả...
Dường như họ còn đang bên lề một con đường vô danh, trời bốn bề hoang vắng, mà là đang ở nhà.
Tiết Linh đối diện , chống cằm, ánh mắt vẫn dán chặt nồi cơm mặt Văn Cửu Tắc.
Cô đang nghĩ gì?
Là nghĩ đến những cơn đói từng chịu đựng, ghen tị vì vẫn thể đây ăn một bữa cơm?
Hay là đang nhớ ...
Những ngày họ từng cùng bên bàn ăn, cùng dùng bữa?