Chú chó chẳng hề    suýt nữa  bắt cóc, nhưng  hiểu  ý tứ xua đuổi của ,  nỡ rời  nên sủa hai tiếng,  đó ngoan ngoãn chạy về phía chủ nhân.
Cùng với chủ nhân ngốc nghếch của nó, cả hai   chiếc xe dần xa khuất.
“Không ở  đây thêm vài ngày ?” Tiết Linh .
“Không.” Văn Cửu Tắc trả lời. “Người đông, phiền phức.”
Thành viên trong đội xe   mang theo zombie cũng đang ở căn cứ , nếu ở lâu thêm vài ngày, lỡ  kẻ ôm hận mà tìm đến gây chuyện thì .
Anh  sợ, nhưng   để Tiết Linh  nhiều ánh mắt chú ý đến, điều đó  nguy hiểm.
Biết  nguy hiểm thì  tránh xa, đừng đợi đến lúc chuyện xảy   mới hối hận.
Anh lái xe một mạch  khỏi căn cứ Bình Khu, chạy thật xa  mới dừng  sắp xếp  đống vật tư  đổi .
Ngoài xăng và thực phẩm,  còn lấy  một cục pin sạc di động dùng ngoài trời. Nó  tay xách như một chiếc hộp,  thể sạc  nhiều thiết  điện tử.
Trước đó  xe cũng  một cái, nhưng Văn Cửu Tắc hầu như chỉ dùng để thắp sáng  ban đêm.
Cái mới  sẽ  công dụng khác.
“Cái  cho em.”
Một chiếc máy tính bảng  đưa  tay Tiết Linh.
“Tuy  thể kết nối mạng, nhưng  sẵn mấy trò chơi offline, còn  sách, phim, các loại video để g.i.ế.c thời gian.”
Những thiết  điện tử thế   rẻ, chẳng mấy ai  đổi.
Không  căn cứ nào cũng  điện để dùng, một  căn cứ nhỏ   thiết  phát điện, chỉ một  ít   dùng điện. Căn cứ cỡ trung và lớn  cách phát điện riêng, nhưng cũng  thể tùy tiện dùng như thời bình.
Căn cứ Bình Khu  thuộc loại căn cứ trung bình, mỗi ngày chỉ đảm bảo cung cấp điện sáu tiếng, phí điện còn  rẻ.
Những điều  Tiết Linh  . Cô  ba năm  chạm  thiết  điện tử, giờ cầm  chiếc máy tính bảng trong tay, động tác chọt chọt, bấm bấm còn cứng hơn cả khi  chữ.
Sau đó suốt cả ngày, cô vùi đầu  xem máy tính bảng, ngay cả lúc Văn Cửu Tắc  chuyện, ánh mắt cũng  rời khỏi màn hình.
Không nhận  phản hồi, Văn Cửu Tắc: “…”
Zombie với con  cũng chỉ nhiệt tình với  đến mức  thôi.
Anh sợ Tiết Linh buồn chán, thấy cô ngày nào cũng  ngẩn ngơ nên mới đổi máy tính bảng cho cô. Giờ thì cô  chán nữa , nhưng   thấy chán.
Nể tình cô  buồn chán  lâu, hiếm khi nào Văn Cửu Tắc   loạn, để mặc cô cắm đầu cắm cổ xem phim.
 đến tối, khi  bưng cơm  đối diện ăn, Tiết Linh  mở video mukbang, điều  khiến Văn Cửu Tắc  hài lòng.
Anh đang  ngay đây ăn cơm,  mà cô   ,   xem mukbang. Ý gì đây, là cách ăn của   đủ kích thích khẩu vị zombie ?
Đến khi Tiết Linh mở video của một blogger thể hình nam,  cơ bắp đầy màn hình, Văn Cửu Tắc  mà  , giật lấy máy tính bảng: “Trước giờ  thấy em thích xem cái .”
Tiết Linh   một cái, : “Đây là phiên bản mukbang phù hợp với zombie hơn.”
Văn Cửu Tắc: “…”
Cô đang kể chuyện  địa ngục đấy ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-68.html.]
“Đùa thôi.” Tiết Linh .
Cô lấy  máy tính bảng từ tay Văn Cửu Tắc, tiếp tục lướt qua kho video đồ sộ, cuối cùng tìm  một bộ sưu tập video dạy nấu ăn gia đình của đầu bếp.
“Nhìn , học nấu ăn .” Cô tìm mấy món đơn giản, đưa cho Văn Cửu Tắc xem.
Văn Cửu Tắc  màn hình, cũng trả  một câu chuyện  địa ngục: “Bảo  chăm chỉ học nấu ăn để tự vỗ béo , em cũng xem như chính thức bước  ngành chăn nuôi .”
Anh thật sự tò mò: “Giờ  trong mắt em là gì? Đùi gà? Thịt bò? Sườn heo?”
Tiết Linh: “…”
Là gì với gì chứ, Văn Cửu Tắc thì vẫn là Văn Cửu Tắc,  bao giờ trở thành thịt bò  sườn heo .
Nếu nhất định  so sánh, thì giống như hồi nhỏ, cô từng   và mợ dẫn  chơi phố, họ mua cho cô một cây kẹo đường cực kỳ đáng yêu.
Mùi caramel thơm ngọt, l.i.ế.m một cái liền tan  đầu lưỡi, nhưng cô  đặt nó bên giường mấy ngày liền.
Đêm đến, khi cơn đói cồn cào, cô  cây kẹo thật , nhưng   nỡ ăn, chỉ cần  thôi cũng cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ.
Sau đó, kẹo thu hút kiến, mợ giục cô ăn nhanh , cô vẫn  nỡ.
Cuối cùng, nó chảy nước, cô vẫn  nỡ ăn.
Mợ bảo cô lãng phí quá, nhưng cô  hối hận vì   ăn sớm hơn. Vì quá thích nó, nên cô  đành lòng nhai nát nó.
Chỉ hy vọng,  thể giữ nó  lâu hơn một chút.
“Nói , em  cảm thấy  ngon ?” Văn Cửu Tắc  tủm tỉm hỏi tới.
Tiết Linh kiên quyết lắc đầu.
Cô sợ nếu   “ngon”, Văn Cửu Tắc sẽ cắt một miếng thịt đưa cho cô nếm thử thật mất.
Nghĩ một chút, cô : “Là thịt chó,  ngon.”
Văn Cửu Tắc  xong lập tức  hỏi nữa, cảm thấy câu trả lời  quá tệ. Anh vươn tay, túm lấy mặt cô, xoay trái xoay  mà vò nắn.
“Không  khẩu vị gì cả.” Anh  khẩy .
Từ căn cứ Bình Khu đến thành phố Du còn một quãng đường khá xa.
Trước tận thế,  máy bay  tàu cao tốc chỉ mất vài tiếng, nhưng bây giờ,  lái xe,    nghỉ,   tránh nguy hiểm, ít nhất cũng mất hai tháng.
 Văn Cửu Tắc   qua tuyến đường  ,  quen thuộc, đến đây  cần  bản đồ nữa, chỉ cần dựa  các dấu hiệu quen thuộc để định hướng.
Anh cũng  dọc đường  những căn cứ nào  thể bổ sung vật tư, thậm chí  một tấm bản đồ do chính  vẽ,  đó  những ký hiệu chỉ  mới hiểu.
Những khu vực từng đông đúc giờ sụp đổ nhanh nhất, phần lớn căn cứ hiện tại đều xây dựng ở những nơi hẻo lánh, hoặc gần những thị trấn nhỏ  ít .
Giữa các căn cứ là những khu vực hoang tàn rộng lớn, từng là thành phố phồn hoa, nay vắng bóng .
Những khi đến đây, đường vắng tanh, Văn Cửu Tắc sẽ mở cửa sổ xe, để gió bên ngoài thổi .
Anh cũng thường tìm nơi ít zombie để cùng Tiết Linh xuống xe dạo quanh, buổi tối tìm chỗ nghỉ ngơi, nấu ăn.
 hễ đến gần căn cứ, thấy   hoặc xe cộ, Văn Cửu Tắc sẽ lập tức đóng chặt cửa xe, im lặng phóng vút qua, trừ khi cần thiết chứ tuyệt đối  giao tiếp với ai.
Ánh mắt cảnh giác, đề phòng   xung quanh, so với Tiết Linh,  trông còn giống một con zombie ẩn nấp giữa loài  hơn.