chuyện  cũng bình thường thôi, Văn Cửu Tắc từ  đến giờ luôn   khác để ý.
Lâm Quốc Thắng vẫn nhớ hồi còn ở võ quán… , là lớp huấn luyện thiếu nhi, những phụ  đưa con đến học, chỉ cần là phụ nữ trẻ, ai cũng thích liếc   Cửu Tắc của bọn họ thêm mấy .
Nếu là dì  chị gái của đứa trẻ đến đưa đón,  nào táo bạo một chút còn chủ động xin cách liên lạc của .
Thậm chí   vì  mà nhất quyết đăng ký cho con   lớp huấn luyện thiếu nhi,    dạy dỗ. Mà  chỉ một hai cô gái như thế,  Vinh ngày nào cũng  từ chối đến miệng khô lưỡi rát.
Ông chủ Hoàng thấy  mà đau lòng  thôi, cảm thấy cơ hội kiếm tiền béo bở thế    bỏ lỡ, còn bàn bạc với  chuyện hợp tác mở phòng gym, để   huấn luyện viên, đảm bảo sẽ  vô  cô gái sẵn sàng đóng phí hội viên.
Văn Cửu Tắc chỉ  khẩy một tiếng, : “Hay là  cứ mở hẳn một câu lạc bộ ,   nhân vật chủ chốt,  cứ niêm yết giá rõ ràng  đem   đấu giá, thấy thế nào?”
Ông chủ Hoàng nghiến răng: “Cũng    , chỉ cần  chịu dấn …”
Thế là   ,  đó đánh ông chủ Hoàng một trận.
Anh  tay  chút lưu tình, khiến ông chủ Hoàng  ôm hai con mắt thâm tím suốt nửa tháng,  dám bén mảng đến lớp huấn luyện thiếu nhi, sợ  chọc  họng súng.
Anh em bọn họ ai cũng hiểu tại     chào đón như  - ngoại hình , vóc dáng còn  hơn, khoác lên  chiếc áo võ thuật màu đen,  mang dáng vẻ lạnh lùng  thèm để ý đến ai. Đừng  là con gái, ngay cả con trai cũng thấy ngầu.
  ngầu đến mấy thì cũng là “hoa   chủ” .
Trình Chân  về phía xe của Văn Cửu Tắc: “Có bạn gái  ? Sao  nãy  thấy?”
Thấy cô   vẻ còn  cam tâm, Lâm Quốc Thắng liền  vui mà : “Đã bảo là bạn gái   ở đó mà, bọn họ tình cảm  lắm đấy,  tin thì hỏi  Vinh !”
Trình Chân  sang  những  khác,  Vinh tính tình hòa nhã,  đáp: “Anh Cửu Tắc   lời bạn gái , cô  bảo   về lúc mười giờ tối, chín rưỡi    về .”
Trình Chân: “Hả?”
Người đàn ông   qua  giống kiểu “ lời” chứ? Với khí chất phóng khoáng bất kham thế  mà   lời ?
“ , bạn gái   bảo  xổm thì    dám .” Một  trẻ tuổi khác tên A Truyền chen .
“    bên  đường đối diện lớp huấn luyện, thấy  Cửu Tắc   lan can đợi xe, Tiết Linh  leo lên , thế là cô  bảo  Cửu Tắc xuống  xổm cho cô   lên lưng,   cũng ngoan ngoãn để cô  .”
Trình Chân cảm thấy bọn họ   quá ,  đến giả tạo,  mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Này, cô đừng  tin chứ. Cô xem  Cửu Tắc đối với ai cũng lạnh nhạt,  mười câu  chắc  đáp  một chữ, nhưng  mặt bạn gái thì miệng  thể thao thao bất tuyệt. Người   thèm để ý tới  ,   còn cố tình sáp  để  mắng nữa kìa.”
Lâm Quốc Thắng  chút do dự mà bóc trần chuyện cũ của .
Anh  nhớ rõ lắm, hồi đó Văn Cửu Tắc cùng bọn họ  ngoài ăn đêm, Tiết Linh đến tìm .
Người còn  tới,   bảo ông chủ thêm  đủ món cô thích.
Đến khi cô đến nơi,   cầm thực đơn  vẻ nghiêm túc hỏi cô  ăn gì. Tiết Linh  một món,  bảo hết hàng , cô  món khác,  cũng   còn, liên tiếp mấy món đều ,  cô tức đến đỏ mặt.
Cuối cùng, khi ông chủ mang lên một loạt món ăn   gọi sẵn, Văn Cửu Tắc còn trơ trẽn mà  dối: “Không  ai gọi nữa, chắc là  đưa nhầm , em ăn , kẻo lát   đến đòi  đấy.”
Tiệm ăn đó chỉ  đồ uống lạnh, Tiết Linh  uống , Văn Cửu Tắc còn cố ý  nơi khác mua đồ uống nhiệt độ thường cho cô.
Lâm Quốc Thắng khi đó  ngay đối diện bọn họ, tận mắt  thấy miệng Tiết Linh dính dầu, cô còn  kịp tìm giấy lau, Văn Cửu Tắc  nhanh chóng đưa giấy lên chấm  môi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-74.html.]
Nếu  là lau giúp cô thì cũng  hẳn, vì lau xong  còn cố ý trêu chọc.
“Em lau miệng , nhưng vẫn còn dầu! Lại lau lên mũi  !”
“Ồ, thấy mũi  bóng loáng, tưởng cũng dính dầu, tiện thể lau luôn.”
Hai  đấu khẩu vài câu.
Cái cảm giác , Lâm Quốc Thắng   rõ, nhưng    từng thấy  Cửu Tắc đối xử như thế với ai khác.
Chàng trai nhút nhát A Lộc cũng lên tiếng: “ từng thấy vết răng    Cửu Tắc, là bạn gái   cắn,  eo ,  mấy dấu lận.”
Khi đấu tập với Văn Cửu Tắc,  vô tình vén áo lên, thế là   trông thấy.
A Lộc tò mò buột miệng hỏi, Văn Cửu Tắc thản nhiên đáp: “Tiết Linh cắn đấy,  cắn  ? Chắc ngứa răng, lấy   chỗ mài.”
Giọng điệu   A Lộc thấy răng ê ẩm.
Trình Chân   nổi nữa, cảm giác như  gì nghẹn trong cổ họng,  lẽ là do buổi tối ăn quá no.
 lúc đó, Văn Cửu Tắc cầm theo một cây giò hun khói trở về.
Thấy mấy    im re,  ai  chuyện, ánh mắt còn dán lên ,  lấy  lạ: “Sao  trò chuyện,    gì?”
Nào   trò chuyện, mà là  nãy   về  thôi.
Lâm Quốc Thắng hạ giọng  với Trình Chân: “Thấy , lúc nãy mặt còn khó coi,  lên xe hít một  ‘tiên khí’ của bạn gái xong, giờ  bình thường  kìa.”
Trình Chân  gương mặt của Văn Cửu Tắc, cảm giác khó mà diễn tả bằng lời: “…”
Văn Cửu Tắc  chú ý đến cô , chỉ đặt cây giò hun khói lên bàn: “Giò ,   nếm thử .”
“Ồ, giò ? Bự thế.” Anh Vinh bước tới xem xét.
“Giò mọc lông , ăn   ?” Lâm Quốc Thắng hỏi.
Trình Chân ho nhẹ, chen : “Lông    cả, quê   đây cũng  ướp giò kiểu ,  miếng  bảo quản  , chất lượng cũng cao, chỉ cần cạo sạch bên ngoài là ăn .”
Cô  mỉm  với Văn Cửu Tắc: “Anh tìm  ? Giỏi thật, bây giờ kiếm  giò ngon thế  khó lắm,  lấy ở  ?”
Văn Cửu Tắc đáp gọn lỏn: “Không , bạn gái  tìm ,  chỉ ăn bám thôi.”
Trình Chân: “…”
Cô nàng   từ bỏ,  dậy bỏ ,    trợn mắt.
Tra nam, đàn ông hư hỏng, đầu óc mê  vì yêu thì còn , nhưng ăn bám thì  thể chấp nhận.
Có  nhịn   bật ,   thì thấy tiếc nuối.
“Đi luôn  ,  còn  kể đoạn  nhất mà.” Lâm Quốc Thắng lầm bầm.
Cậu  còn  kể vụ sốc nhất - hồi đó Tiết Linh  dự tiệc uống say, gọi nhũ danh của  Cửu Tắc.
Cô gọi  là… Tiếu Tiếu!