Về , mỗi khi vô tình  hỏng chuyện gì đó, phạm sai lầm, hoặc lỡ tay đánh  quá mạnh, Tiết Linh  lén lút  Văn Cửu Tắc, lộ  vẻ mặt như đang nghĩ: Sao  vẫn  giận nhỉ, lạ thật đấy.
Văn Cửu Tắc cũng  nhắc nhở, chỉ  xem bao giờ cô mới tự nhớ  chuyện .
  bộ dạng ngốc nghếch  của cô, e là chẳng bao giờ nhớ nổi.
Thật , câu  ngày đó chỉ là  thuận miệng đáp ,  mà  coi nó như lời thề, ghi nhớ suốt một  thời gian dài.
Nhiều khi, dù   đối mặt với Tiết Linh, nhưng chỉ cần nhớ đến dáng vẻ sợ hãi khi   nổi giận của cô, cơn bực bội trong lòng  cũng lặng xuống đôi chút.
Tiết Linh cảm thấy loại thuốc  vẫn  chút tác dụng. Dù Văn Cửu Tắc uống   nôn hết , nhưng  một ngày khó chịu,  cũng dần hồi phục tinh thần.
Hôm nay thời tiết  , Văn Cửu Tắc đỗ xe bên bờ sông, lấy từ trong xe  một hòn đá mài,  xuống cạnh bờ nước, tỉ mỉ mài con d.a.o găm thường dùng.
Tiếng "xoẹt xoẹt" vang lên đều đặn, Tiết Linh cứng đờ, vô thức đưa tay sờ cổ .
Chất lượng con d.a.o của Văn Cửu Tắc  , c.h.é.m vô  đầu zombie mà lưỡi vẫn   mẻ, nhưng dù  cũng sẽ trở nên kém sắc bén, cần  mài .
Sáng nay,  còn  tủm tỉm  chuyện với cô,  mà bây giờ   hứng thú mài dao.
Chỉ là… tiếng mài d.a.o   thế nào cũng khiến   căng thẳng.
Văn Cửu Tắc để ý thấy Tiết Linh đang lén lút quan sát , trong lòng buồn . Anh khẽ bật ngón tay lên mặt dao,  gọi cô  gần.
Tiết Linh bước đến bên cạnh , Văn Cửu Tắc híp mắt, cố ý : "Dao cũng mài gần xong ,  đây thử xem lưỡi  sắc ."
Tiết Linh: "!"
Thử kiểu gì? Lấy cổ cô  thử chắc?
Không  hai lời, cô giật luôn con d.a.o trong tay Văn Cửu Tắc,  xuống vị trí của , bắt đầu giúp  mài dao, còn Văn Cửu Tắc thì  cô đuổi  nấu cơm.
Tiếng "xoẹt xoẹt" đều đặn vang lên bên bờ sông.
Văn Cửu Tắc một tay cầm xẻng lật miếng thịt đang rán trong chảo, thỉnh thoảng ngẩng đầu  Tiết Linh.
Cô mài  nghiêm túc.
Dần dần, Tiết Linh cũng hiểu vì  Văn Cửu Tắc  thích mài dao. Loại công việc mang tính lặp  lặp    giúp giải tỏa áp lực.
Nhìn nước sông cuốn trôi lớp bẩn, lưỡi d.a.o sáng lên, sắc bén trở , tự nhiên cô  cảm giác thành tựu.
Văn Cửu Tắc nấu ăn, cô mài dao. Văn Cửu Tắc ăn xong, cô vẫn còn đang mài dao.
"Thế là đủ ." Văn Cửu Tắc  tới nhắc nhở.
Tiết Linh lắc đầu, cô vẫn  mài  tay.
Văn Cửu Tắc: "Em mà mài nữa thì d.a.o của  cũng  em mài mất luôn."
Thấy cô vẫn  thỏa mãn,  xoay  lên xe lục lọi, lấy  mấy con d.a.o khác, đủ  kích thước, thậm chí  vài cái  hoen gỉ.
Tiết Linh kinh ngạc: "Sao   nhiều d.a.o thế ?"
"Ra ngoài sinh tồn,  gì  chuyện chỉ mang theo một con dao? Hiện tại cái  là  nhất, mấy cái  lâu   dùng đến."
Tiết Linh chọn một con d.a.o rỉ sét, hào hứng tiếp tục mài.
Bước đầu tiên - loại bỏ vết gỉ và vết bẩn, là phần vui nhất.
Nhìn những vết khuyết  lưỡi dao, cô  thể tưởng tượng   trận chiến mà Văn Cửu Tắc  trải qua.
Con d.a.o , mũi  sứt mất một miếng.
Con d.a.o ,  chuôi còn  một dấu tay dính máu.
Cô cầm lên quan sát kỹ, nhưng  xác định  dấu tay    của Văn Cửu Tắc  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-79.html.]
Tiết Linh càng mài càng hăng, đến tận lúc Văn Cửu Tắc ngủ  cô vẫn  chịu dừng,  gọi hai  cũng  lay chuyển .
Văn Cửu Tắc vô thức  , nửa đêm đột nhiên giật  tỉnh giấc vì cảm giác  bóng đen   mặt.
Tiết Linh  thẳng tắp,  xuống  bằng gương mặt cứng đờ,  tay cầm một con d.a.o sáng loáng, lưỡi d.a.o còn nhỏ nước xuống từng giọt.
Thấy  tỉnh, cô giơ d.a.o lên ngay  mắt .
Văn Cửu Tắc: "…"
"Mài thế   ?" Tiết Linh  giơ bảng  .
"… Được ." Văn Cửu Tắc đáp,  cô xách d.a.o  bờ sông tiếp tục mài, còn  thì    thể ngủ   nữa.
Lần , đến lượt Văn Cửu Tắc cảm thấy căng thẳng  tiếng mài d.a.o xoẹt xoẹt vang lên suốt đêm.
Tiết Linh mài d.a.o một   ghiền, cảm thấy chuyện  còn thú vị hơn cả chơi bài  cờ.
—
Hôm , hai  dừng chân tại một khu vực an  bên đường. Vì điều kiện  cho phép, Tiết Linh   cơ hội mài d.a.o thâu đêm như hôm .
Ngoài xe của hai  họ, còn  một đoàn xe ba chiếc,  xe  cả nam lẫn nữ,  già lẫn trẻ, dường như là một gia đình lớn.
Họ  quây quần ăn uống, trò chuyện.
So với họ, hai   trong góc như Văn Cửu Tắc và Tiết Linh im lặng hơn hẳn.
Mỗi   trại dừng chân, Tiết Linh đều ở  xe,   cô cũng nghĩ , nhưng  ngờ Văn Cửu Tắc quan sát đoàn xe đối diện một lúc,  bất ngờ kéo cô xuống xe.
Tiết Linh đeo găng tay, nắm c.h.ặ.t t.a.y , căng thẳng  về phía những  ,  chột  chỉnh  kính râm và khẩu trang  mặt.
"Không  , chúng   ở góc , trời tối, bên     đèn, sẽ  ai để ý ." Văn Cửu Tắc an ủi cô.
Anh mở hai chiếc ghế, đặt ở  trống cạnh xe, cùng cô  xuống.
Đoàn xe bên  liếc  hai  một cái, nhưng nhanh chóng dời mắt,  tiếp tục quan tâm nữa.
Khoảng cách  xa, tiếng trò chuyện truyền đến  rõ ràng.
Lúc đầu, Tiết Linh vẫn còn căng thẳng, nhưng dần dần, cô thả lỏng, lắng  gia đình bên  chuyện trò.
Con trai phàn nàn mì nhạt quá,   vị,  nó liền mắng: "Lắm chuyện!"
Một cô gái trẻ lấy  một gói gia vị của mì tôm, lập tức  mấy đứa trẻ cùng tuổi lao  tranh giành.
Hai vợ chồng trung niên gắp vài miếng thịt, đặt  bát của cụ già lớn tuổi nhất: "Ba, ba ăn nhiều chút."
Cụ ông gật đầu,   gắp một đũa thịt bỏ  bát đứa trẻ tầm mười một, mười hai tuổi bên cạnh.
"Ba, ba tự ăn , đừng lo cho nó."
"Mẹ! Anh giành gói gia vị của con kìa!"
"Con chọc giận em gái  gì? Mau trả  cho nó!"
"Con cũng ! Chị, cho em một ít !"
……
Suốt cả buổi, tay Tiết Linh luôn  Văn Cửu Tắc nắm chặt.
Cô ngẩng đầu  bầu trời đầy , âm thanh của những con   kéo cô trở về  thời gian  khi thảm họa xảy , khi cô vẫn còn là một phần của thế giới , vẫn  thể sống cuộc sống bình yên, giản đơn.
Gia đình lớn  chiếm một góc trại, ăn uống xong thì   trò chuyện,  ai  ý định nghỉ ngơi.
Lúc , cổng doanh địa đột nhiên mở .