Lần nữa rửa mặt kỹ càng, Văn Cửu Tắc nhàn rỗi kiếm chuyện hỏi: "Có  bôi kem dưỡng da ? Em còn nhiều mỹ phẩm để đó  dùng mà."
Tiết Linh vốn   vui, lập tức nhớ     lấy nước tẩy trang  nước hoa hồng, mạnh tay vỗ lên mặt cô.
Không kìm , cô vung tay đẩy  xuống con suối nhỏ bên cạnh.
Văn Cửu Tắc  kịp đề phòng, cả  ngã  xuống nước. Anh ngây  mấy giây  đưa tay vuốt mái tóc ướt sũng.
… Lại chọc giận cô chỗ nào nữa đây?
Hồi còn là  yêu, thỉnh thoảng Văn Cửu Tắc cũng khiến Tiết Linh giận đến mức  thèm  chuyện. Những lúc đó, cách  dùng để dỗ dành cô chính là...
“Muốn  chơi  ?”
Chỉ cần đưa cô  ngoài chơi, tâm trạng vui vẻ  thì chuyện giận dỗi cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Giống như    sở thú.
Văn Cửu Tắc  dậy từ suối nước, cả  ướt sũng, nước nhỏ tong tong xuống đất.
Anh cũng  chút  vui, cảm thấy   bản  chẳng  gì khó , cũng   gì quá đáng,  hiểu  cô  bùng nổ như .
 khi  lên bờ, thấy Tiết Linh  khi đẩy  xuống nước thì  ôm chân, vùi mặt  đầu gối,    kìm  mà mềm lòng.
Bước lên bờ,  lau nước  mặt,  xổm  cô, hạ giọng hỏi: “Sao   vui ?”
Tiết Linh  ngẩng đầu, chỉ cho  thấy đỉnh tóc và phần gáy  còn tròn trịa như .
Anh thử thăm dò, nhẹ nhàng chạm  cô.
“Hay là, em đẩy  xuống  nữa ?  cho em đẩy luôn đấy?”
Anh kéo tay cô lắc lắc, Tiết Linh   , chỉ chậm rãi nắm tay  thành quyền,  cũng chậm rãi đ.ấ.m một cái  n.g.ự.c .
Cú đ.ấ.m  mạnh, nhưng  khiến trái tim Văn Cửu Tắc nhảy lên dữ dội, giống như cô thực sự xuyên qua da thịt mà đánh trúng tim  .
Không nhận    ,  nắm lấy nắm tay cô: “Đã đánh thì đánh mạnh một chút chứ?”
“Đi thôi,  đưa em…” Anh bỗng nhiên bế cô lên: “... đến một nơi.”
Tại chỗ đỗ xe,   bộ đồ khô  lái xe rời khỏi lộ trình ban đầu, chạy  một con đường nhỏ hoang vắng.
Đường xóc nảy, càng  càng gập ghềnh, cuối cùng  còn đường để  nữa.
Con đường tệ hại  khiến Tiết Linh cũng  lắc đến mức quên luôn tâm trạng bực bội ban đầu, chỉ    ngoài cửa sổ, trong đầu  ngừng hiện lên dấu chấm hỏi. Anh định đưa cô  ?
Khi xe rời khỏi tất cả những con đường  thể  thấy, lao thẳng  bụi cỏ, Tiết Linh  nhịn  mà thò đầu  ngoài,  ngay lập tức  mấy nhánh cây ven đường quất thẳng  mặt.
“Khụ.” Văn Cửu Tắc kéo cửa kính lên: “Đừng thò đầu  ngoài.”
Không thể tiếp tục im lặng  nữa!
Tiết Linh cầm bảng  chữ: “Đi ?”
“Đưa em đến một nơi  thú vị.” Văn Cửu Tắc thần bí đáp.
Phía   thể lái xe tiếp,  xuống xe, kéo cả cô xuống, dắt cô   một bụi cỏ rậm rạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-85.html.]
Anh  ,  hình cao lớn giúp chắn bớt những lá cỏ sắc nhọn. Gặp cỏ  gai,  sẽ giẫm xuống, mở đường cho cô.
Những cọng cỏ đó  thể nào  xước làn da cứng rắn của zombie, nhưng  để   cánh tay Văn Cửu Tắc vô  vết xước đỏ mảnh.
Anh chẳng quan tâm, tiện tay vạch những bụi cỏ cao ngang ,    xác định phương hướng, cố nhớ  vị trí.
Tiết Linh cúi đầu quan sát  chân , lo sợ đột nhiên  con rắn  côn trùng đáng sợ nào đó bò .
“Đến , chính là đây.”
Cỏ dại dần thưa thớt, họ bước  khỏi bãi cỏ, đến một  đất trống. Mặt đất đầy đá vụn, cát sỏi,  vài cái hố kỳ lạ.
“Em đoán xem mấy cái hố  là gì?” Văn Cửu Tắc  xổm bên một hố lớn,  hỏi: “Đoán táo bạo lên.”
Hố  sâu mấy mét, đáy  một vũng nước nhỏ, xung quanh mọc cỏ xanh.
Tiết Linh suy nghĩ, chần chừ  hai chữ: “Hố trộm?”
Văn Cửu Tắc: “…” Cái    quá táo bạo .
Anh bật , bật mí đáp án: “Là hố thiên thạch. Em còn nhớ trận mưa thiên thạch  đó ?”
Ba năm , khi virus zombie lan tràn khắp đất nước,  từng  một trận mưa thiên thạch.
Hôm đó, hàng loạt vệ tinh do con  phóng lên rơi xuống. Cùng với chúng là vô  thiên thạch lớn nhỏ.
Đứng từ Trái Đất  lên, đó là một trận mưa  băng vô cùng tráng lệ.
“Khi đó,  ở gần đây và tận mắt chứng kiến thiên thạch rơi xuống.” Văn Cửu Tắc .
Lúc ,  đang  đường từ thành phố An Khê về thành phố Du,  tìm Tiết Linh.
Anh lo lắng đến phát điên, nhưng mặt đất đột nhiên rung chuyển, khiến cả  lẫn xe lật xuống ven đường.
Thiên thạch rơi trúng trạm tín hiệu cao chót vót phía xa, dây cáp bốc cháy, tạo thành một trận hỏa hoạn lớn.
Giữa ban ngày nhưng bầu trời tối sầm,   ánh lửa nhuộm thành màu đỏ rực.
Bị buộc  dừng chân tại đây,  ngước  bầu trời, thấy từng ngôi  băng xẹt qua,  đầu tiên chấp nhận rằng thế giới thực sự  đến hồi tận thế.
“Còn em thì ? Khi đó em ở ?” Văn Cửu Tắc  sang hỏi Tiết Linh.
Tiết Linh im lặng một lúc,  đó  hai chữ - Ở nhà.
Khi đó, cô  biến thành zombie . Không nơi nào để , chỉ  thể lang thang giữa đám zombie khác,    nghĩ về cuộc đời.
Những đồng loại của cô đều  kích thích bởi mùi con , gào thét  yên, chỉ  cô mở to mắt, ngửa đầu  bầu trời đầy  băng.
Khung cảnh đó quá sức chấn động, cô ngắm từ đầu đến cuối mà  chớp mắt, quên mất cả thời gian.
Đến khi trận mưa thiên thạch kết thúc, cô mới  hồn, phát hiện đám zombie xung quanh   mục tiêu mà rời  hết, chỉ còn cô vẫn  ngây ngốc tại chỗ.
Trận mưa thiên thạch hôm đó  mang đến phiền phức gì cho cô, vì   thiên thạch nào rơi xuống gần đó. Cô chỉ đơn thuần  xem một cảnh tượng kỳ vĩ.
Với một con  hiện đại mới  lâu  đó, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là: Thật đáng tiếc, mất điện thoại ,  thể chụp .
Sau đó, cô  thấy ai đó  lầu gần đó hét lên trong hoảng loạn: “Chắc chắn là do trận mưa  băng ! Virus zombie là do thiên thạch mang tới!”