Tiết Linh quyết định đến thành phố An Khê tìm Văn Cửu Tắc. Không vì lý do gì đặc biệt, chỉ là trong lòng cô vẫn ấm ức vì  chia tay vội vàng  đó,  còn chịu uất ức từ  .
Vậy nên, cô quyết định  cần lý lẽ gì cả, cứ trút hết giận lên  Văn Cửu Tắc - tìm , cắn  một phát, biến  thành zombie luôn!
Mang theo tâm trạng trả thù, cô hùng hổ lên đường.
 hành trình   dài  gian nan. Đến khi cô vất vả lắm mới đặt chân đến An Khê, cơn giận cũng nguội mất, chẳng buồn  tìm Văn Cửu Tắc nữa. Thế là cô tùy tiện tìm một công viên,  lăn  đó.
Cô   gặp  Văn Cửu Tắc.
Vậy mà   tự nhiên xuất hiện  mặt cô.
Lúc đó, cô thật sự phiền  chết, chỉ mong  biến  ngay lập tức... Cô   thấy thêm một  từng  thiết với   bày  ánh mắt sợ hãi và chán ghét nữa.
Cô vốn chẳng trông mong gì  thái độ của Văn Cửu Tắc. Đến cả  ruột còn hoảng sợ cô,  gì đến một gã bạn trai cũ từng chủ động chia tay.
Khi ngã xuống giữa đám zombie, Tiết Linh nghĩ bụng: "  sợ,  bản lĩnh thì g.i.ế.c  , cho  một phát s.ú.n.g luôn ."
 Văn Cửu Tắc   . Anh vẫn như  ,   đắn chút nào, dường như chẳng  rõ bộ dạng zombie của cô, còn  hì hì:
"  b.ắ.n trúng em ,  tự dưng  ngã thế?"
Chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển cuối cùng cũng cập bờ, dù là mắc cạn mà cập bờ.
Sau hơn ba năm  zombie, hai tháng gặp  Văn Cửu Tắc, đến hôm nay, gặp   , trong lòng Tiết Linh dâng lên quá nhiều cảm xúc phức tạp.
Cô "" hết cả một chai nước, Văn Cửu Tắc dùng khăn lau mặt cho cô, lau sạch ghế xe  ướt,  ôm cô  xuống ghế  ngả  , cố tình  mấy câu đáng ăn đòn.
Tiết Linh cào nát áo , nắm chặt trong tay, dần dần bình tĩnh .
"Khóc xong vì   hả? Nếu  xong  thì trả lời  một câu hỏi  ?"
Sự dịu dàng của Văn Cửu Tắc giống như cầu vồng  cơn bão - chỉ lóe lên trong phút chốc  biến mất, khiến   nghi ngờ liệu nó  thật  .
"Trước đó  cứ tưởng em đến An Khê  mới  biến thành zombie, nhưng  em , ba năm , ở thành phố Du em  thành thế  . Vậy  nghĩa là em biến thành zombie ,  đặc biệt đến An Khê tìm , đúng ?"
Tiết Linh: "..."
Rõ rành rành  mà còn hỏi  gì.
Cô im lặng, Văn Cửu Tắc cũng  truy hỏi, chỉ đổi sang câu khác: "Em  bao lâu mới tới ? Một năm? Một năm rưỡi?"
Anh đoán mấy  đều sai. Tiết Linh miễn cưỡng  cho  ... hơn hai năm. Còn cụ thể bao lâu, cô cũng  nhớ rõ nữa.
Lần  họ từ An Khê đến Du, lái xe mất hơn hai tháng,   bản đồ nên lạc đường  ít, gặp đường sụp lún,  chặn  vòng đường,  lúc vấp  cả đám zombie lẫn xe cộ chen chúc,   nghỉ ngơi ban đêm,  kể còn liên tục nghĩ cách kiếm xăng, đủ thứ bất ngờ phát sinh.
Mà  bộ, thì càng rắc rối hơn nhiều.
Tiết Linh suýt nữa lạc cả  thảo nguyên,  theo đường sắt mong tìm  phương hướng, nhưng phát hiện một đoạn dài đường ray   sạt lở chôn vùi. Trời  cô  thế nào mới thoát  .
Hơn hai năm mới đến  An Khê, cô   lợi hại !
"Giỏi thật đấy,  mà  thể tìm đến An Khê ." Văn Cửu Tắc cũng khen cô.
Tiết Linh: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-90.html.]
Bị  khen xong, cô  chẳng thấy vui gì cả.
Văn Cửu Tắc: "Em đến tìm  để nối  tình xưa ?"
Tiết Linh lập tức    nữa, chỉ  bật  lạnh lùng.
Mơ  nhỉ, nối  tình xưa cái gì chứ, cô đến để báo thù đấy!
Văn Cửu Tắc: "Khó khăn lắm mới tìm  ,  mà gặp  em   cắn . Chứng tỏ em vẫn quan tâm  lắm."
Tiết Linh: "..."
Bộ nhớ của tên  chắc  đến mức tệ   nhỉ?
Hồi mới gặp , chẳng lẽ cô   cắn  ? Rõ ràng là  cắn mà  thành công thôi! Anh phản ứng nhanh c.h.ế.t  , còn khỏe như trâu, trói cô chặt đến nỗi  giãy nổi, thế mà bây giờ  thèm nhắc đến một chữ?
—
Buổi chiều, khi Văn Cửu Tắc đang dọn dẹp đồ đạc bên cạnh xe, chuẩn  rời ,    thấy Tiết Bình Anh.
Bà  ôm cô bé mấy tuổi hôm qua, chủ động bước đến bắt chuyện.
"Còn  hỏi cháu tên gì. Cháu định ở  căn cứ Tú An ?"
Văn Cửu Tắc  thấy tiếng sột soạt trong xe thì dừng tay,  đáp: "Cháu tên Văn Cửu Tắc, chiều nay sẽ rời ."
Anh liếc  đứa bé trong lòng bà : "Bé con  là?"
Tiết Bình Anh vỗ nhẹ lên lưng cô bé nhút nhát: "Là cháu gái của con gái riêng của chồng dì. Bố nó mất ,  nó    cả ngày, dì liền chăm sóc nó."
Người c.h.ế.t quá nhiều, gia đình nào cũng     còn.
Buổi sáng, vì đột ngột  thấy tên con gái  khuất, mắt bà  đỏ hoe.  bây giờ bà   bình tĩnh trở , bởi lẽ với bà , chuyện   là quá khứ từ lâu.
Thế nhưng, cũng   lâu   ai nhắc đến con gái bà . Đột nhiên   nhắc , bà   kiềm  mong  trò chuyện, tâm sự.
"Con bé tên là Điềm Điềm,  ngoan ngoãn hiểu chuyện, giống hệt Linh Linh của dì hồi bé . Linh Linh lúc nhỏ cũng thế, ít ,  quậy phá. Chỉ cần dì bế lên là  im re."
"Từ nhỏ  hiểu chuyện lắm, còn  mang ô  đón dì nữa cơ."
Văn Cửu Tắc tựa  cửa sổ xe lắng .
Tiết Linh cũng tựa  ghế  , lặng lẽ  theo.
Cô vẫn còn nhớ chuyện đó. Khi  cô mới về nhà dượng  một năm,  kỳ nghỉ hè, nhận điện thoại của . Cuối cùng  nhịn , cô , bảo rằng cô nhớ ,   sống với .
Mẹ  cô  cũng  theo. Bà  cũng nhớ con gái.
Thế là bà  xin nghỉ phép, bắt chuyến tàu đêm, đến đón cô về sống cùng. Hai  con hứa với , hết hè sẽ trở về nhà dượng.
Khi đó,   công nhân xa nhà, lương  cao, phòng trọ chỉ là căn phòng nhỏ  tầng thượng, ban ngày nắng rát,   điều hòa, chỉ dùng một chiếc quạt điện.
Là vì Tiết Linh đến, bà mới lắp điều hòa.
Ban ngày   , cô ở nhà một .
Mỗi sáng  khi ,  luôn căn dặn cô đủ điều -   đụng  dao,   chạm  ổ điện,   tự lấy nước nóng...