Mỗi ngày,  cô đều mang theo nỗi lo lắng về cô để  . Đến trưa, bà   vội vã chạy về nhà  cô một lát   tất bật   công việc.
Có  tan ca, trời đổ mưa  lớn. Tiết Linh chờ mãi  thấy  về, cô liền ôm ô che mưa xuống tầng .  khi xuống , cô      hướng nào, đành  ngay  lầu đợi bà .
"Mưa gần tạnh  dì mới về, thấy Linh Linh ôm ô   lầu chờ . Vừa  thấy dì, con bé lập tức  òa,  ‘Mẹ ơi,  chó cắn con!’.   kỹ, thì  là một con cún con chỉ to bằng bàn tay, đang cắn ống quần con bé."
Nhớ  chuyện cũ,  mặt  Tiết hiện lên nụ .
Nhiều năm trôi qua, bà   thể  khi nhắc , nhưng lúc đó, bà  chỉ  hoảng hốt, chẳng nghĩ đến gì khác. Bà  lập tức nghiêm khắc dặn con gái   tự tiện xuống lầu một .
Bà vẫn luôn   chỗ  chỗ   trẻ con mất tích, bà  sợ đến phát hoảng, chỉ cần sơ suất một chút, con gái bà  thể  bắt  mất.
Văn Cửu Tắc bỗng nhiên hỏi: "Tiết Linh hồi nhỏ sợ chó ?"
Mẹ Tiết  ngẩn ,  lắc đầu: "Không, con bé  thích chó. Hôm đó nó  con ch.ó con  cắn quần, sợ quá nên mới .   đó  bảo với  rằng con ch.ó  cố ý cắn nó, nó chỉ đói thôi. Về , mỗi   dắt nó xuống  chơi, nó đều tìm con ch.ó con đó để chơi cùng."
Bà  vẫn ôm đứa bé gái tên Điềm Điềm  để  chuyện. Sau một lúc cảm thấy mỏi tay, bà  đặt cô bé xuống.
Điềm Điềm  chạm chân xuống đất  lập tức  thu hút bởi một con sâu nhỏ  nền đất, vươn tay định bắt.
Mẹ Tiết vội ngăn : "Điềm Điềm, đừng bắt sâu, sâu sẽ cắn con đấy!"
Sau đó bà  thở dài,  bế cô bé lên: "Trẻ con đúng là thích chơi với mấy con sâu nhỏ , chẳng sợ gì cả. Linh Linh nhà  cũng thế, hồi nhỏ còn từng bắt ếch lên hôn nữa cơ!"
Văn Cửu Tắc cứng đờ mặt: "... Bắt ếch... hôn?"
Tiết Linh  mà đơ .
Cô  hề  chút ký ức nào về chuyện đó. Dù  cũng là chuyện từ  ba tuổi.
  lớn thì luôn thích moi  những trò ngốc nghếch hồi bé của con trẻ, cứ nhắc  nhắc  mãi  thôi.
Lúc Tiết Linh học tiểu học,  một bộ phim hoạt hình về "Hoàng tử Ếch" nổi tiếng khắp cả nước. Chuyện cô từng hôn một con ếch  càng  đem  bàn tán sôi nổi.
Nghe nhắc đến chuyện  quá nhiều , cô  gần như miễn dịch. Khi họ hàng  ầm lên vì chuyện đó, cô còn  thể giữ nụ  xã giao  mất lịch sự.
Bạn bè  chuyện, trêu chọc gọi cô là "Công chúa", cô chỉ   hổ, đỏ mặt một chút.
! Điều đó   nghĩa là cô  thể chấp nhận để Văn Cửu Tắc  chuyện !
Anh chắc chắn, nhất định, tuyệt đối sẽ lấy chuyện   chọc cô mãi  thôi!
Cô    nghi ngờ gì về điều đó. Thậm chí năm mươi năm , cái tên khốn  vẫn sẽ đột nhiên  cô và buông một câu: "Còn nhớ , hồi nhỏ em  từng hôn ếch đó."
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó, cô liền  c.h.ế.t quách  cho xong.
Một là cô chết.
Hai là Văn Cửu Tắc chết!
Mẹ Tiết  chuyện xong, ôm Điềm Điềm rời . Văn Cửu Tắc  theo bóng bà  khuất dần,  kéo cửa xe , lập tức mở miệng: "Ếch..."
Tiết Linh vốn đang tựa  ghế, yên lặng như chết. Nghe thấy từ đó, cô bật dậy như lò xo, lập tức phát điên trong xe.
Bên trong vang lên tiếng đồ vật rơi loảng xoảng, cả chiếc xe rung lắc dữ dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-91.html.]
Văn Cửu Tắc  bên ngoài giữ lấy cửa xe,  ngả   ,  mặt là một nụ  tươi quá mức cần thiết.
Xe đang đỗ gần căn cứ,  qua   nhiều. Tất cả đều  tiếng động thu hút mà ngoái .
Văn Cửu Tắc đành thu  nụ  quá lố của , chui  xe an ủi: "Được   ,    nữa."
" im đây, im ngay đây, khụ."
Lúc  Tiết Linh mới chịu dừng tay, vẫn giữ chặt cái gối tựa đầu mà cô  giật , ánh mắt đầy cảnh giác  .
Văn Cửu Tắc chợt đổi chủ đề: "Chúng  sắp  , em   gửi gì cho  ?"
Tiết Linh đặt "vũ khí" xuống.
Văn Cửu Tắc đề nghị: "Hay gửi bà  cái đùi heo ?"
Không  cái đùi lúc  , cái đó ăn hết . Cái đang   xe là cái mới mà Tiết Linh tìm thấy  .
Thịt xông khói, thi thoảng ăn một chút thì  , nhưng ăn liên tục thì ngán c.h.ế.t  . Văn Cửu Tắc  cố gắng lắm mới xử lý hết cái đầu tiên, thế mà    thấy Tiết Linh hớn hở lấy thêm một cái khác, còn cẩn thận ghi chú: Anh thích ăn, nên   tìm thêm một cái nữa.
Nhìn dòng chữ , Văn Cửu Tắc chẳng thể nào mở miệng từ chối.
"Đùi heo đó để  cho  em , coi như chút tấm lòng." Anh .
Tiết Linh gật đầu, chui   xe tìm thêm vài thứ khác gửi cho .
Cuối cùng cô gom  một túi đồ, nhờ Văn Cửu Tắc mang .
Anh  tìm  Tiết, mà chặn chị họ ở nhà  và con gái riêng của bà  để nhờ họ chuyển giúp.
Gửi xong, bọn họ  nán  căn cứ lâu, nhanh chóng rời .
Đến khi  Tiết nhận  điều bất thường, thì   tìm thấy họ  nữa.
"Anh  chuyện cũng ." Ngồi trong xe, Tiết Linh yên lặng  lâu, cuối cùng cầm bảng  lên một câu.
Khi mới biến thành zombie, cô   rõ tình trạng của  với . Bây giờ cũng sẽ , cô   phá vỡ cuộc sống yên bình của họ nữa.
Nếu họ  sự thật, thì niềm vui sướng khi gặp  cô cũng chỉ kéo dài trong chốc lát, còn những ngày tháng  đó sẽ chỉ  là lo lắng và đau khổ.
Giống như Văn Cửu Tắc,  vui vì cô còn sống, nhưng mỗi  nghĩ đến chuyện cô   còn là con ,   nhói lòng.
Anh  mạnh mẽ, luôn  thể  với cô mỗi ngày.   và  thì    như thế.
" bây giờ cũng sống  mà."
Cô   thêm một câu, cảm thấy trong lòng  nhẹ nhõm,  trống rỗng.
Văn Cửu Tắc : " thì  , giờ   như  bàn chông đây."
Tiết Linh: "..."
Lại liên quan gì đến  nữa?
Văn Cửu Tắc nhích nhích chỗ , chỉ xuống ghế: "Em xem,   em  nhảy lên nhảy xuống  hỏng ghế  ? Lò xo bên trong lòi cả  đây !"