Nhà họ Văn danh nghĩa những việc ăn hợp pháp quá lớn, nhưng lưng dính líu đến buôn bán và giả cổ vật. Ông nội Văn để đứa cháu trai cưng Văn Cửu Hoàn thừa kế mà nhắm đến Văn Cửu Tắc.
Muốn sớm tiếp quản nhưng lo rằng nếu qua đời, sẽ chẳng còn vướng bận gì mà trả thù nhà họ Văn. Vì thế, ông còn định sắp xếp cho một cuộc hôn nhân, đối tượng là một cô gái bên nhà bác hai.
Trong suy nghĩ của ông cụ, dù bây giờ Văn Cửu Tắc tình nguyện, nhưng một khi cưới của nhà họ Văn, vợ con , thì sẽ trói buộc chặt chẽ với gia tộc .
Anh gan lớn, việc quyết liệt, nếu gánh vác chuyện ăn của nhà họ Văn, thì gia tộc ít nhất cũng thể vững vàng thêm hai thế hệ nữa.
Ông cụ Văn quen sắp đặt cuộc đời của con cháu , chẳng bao giờ nghĩ rằng Văn Cửu Tắc sẽ phản kháng. Ông hề rằng chính sự ép buộc của khiến quyết tâm liều mạng.
Khi đó, Văn Cửu Tắc thật sự giải thích với Tiết Linh thế nào.
Chẳng lẽ với cô rằng:
"Ông về nhà, cưới mà ông sắp đặt, sớm kết hôn sinh con, tiếp quản sản nghiệp phi pháp của nhà họ Văn. em yên tâm, chỉ giả vờ đồng ý thôi. Lần về là để tìm cách g.i.ế.c ông ."
"Nếu may mắn phát hiện, đợi ông chết, nhà họ Văn rối loạn, tự do, cứu , thì sẽ tìm em. Đương nhiên, bệnh tim, cần điều dưỡng và uống thuốc, nếu em ở bên , tương lai sẽ vất vả."
"Còn nếu xui xẻo, chuyện g.i.ế.c ông bại lộ, thể tù. Nghe xong những điều , em vẫn tiếp tục ở bên chứ?"
Người bình thường xong chắc chắn sẽ chạy mất dép. Tiết Linh… cô ngốc lắm, chừng nhất thời xúc động mà sẽ chờ .
Tệ hơn nữa, khi cô còn cùng tìm cách thoát khỏi nhà họ Văn.
Vậy nên, bất kể là nguyên nhân, cách hậu quả đó, đều thể cho cô .
Anh khi đó vẫn còn quá trẻ, với một gia đình đầy rẫy rắc rối và một tương lai bất định, chẳng thể mở miệng với cô gái trẻ tuổi đang yêu rằng...
Anh bất lực cuộc đời tồi tệ của .
Anh sắp một chuyện kinh khủng.
Mới chỉ yêu một năm mà kéo đống rắc rối , thậm chí còn nguy cơ dính dáng đến pháp luật, cô thực sự quá xui xẻo .
Thà rằng cô chẳng gì cả. Như thế chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, chỉ là gặp một gã bạn trai cặn bã, chia tay một cách khó hiểu mà thôi.
“Anh ngẩn gì , !” Tiết Linh dùng sức đập bảng , lay lay Văn Cửu Tắc.
Anh cô đẩy nhẹ một cái, sắp xếp suy nghĩ, chỉnh sửa lời một chút cho nhẹ nhàng hơn kể chuyện ba năm với giọng điệu bình thản:
“Nói đơn giản thì, lý do là vì trong nhà lấy lý do và ông bệnh nặng, ép về nhà đính hôn, tiếp quản một phần sản nghiệp, nên buộc chia tay và về.”
Tiết Linh vốn tưởng sẽ một lý do nào đó giật gân hơn, ngờ là một tình tiết đầy sáo mòn như . Cô khỏi nghi hoặc: “Chỉ thôi?”
“Chỉ thôi.”
Hai cứ thế xổm đối diện , mắt trừng mắt một lúc, Tiết Linh bỗng hỏi: “Sao ai đến đưa năm triệu bắt chia tay ?”
Văn Cửu Tắc bật : “À, lẽ vì ở nhà đáng giá đến năm triệu.”
Tiết Linh im lặng.
“Thế lúc đó rõ ràng với ?”
“Anh lưng thẳng, chia tay cũng chẳng , một chút cũng đau lòng?”
Cô nhanh, nét chữ vung vẩy mạnh mẽ. Văn Cửu Tắc mất một lúc mới nhận cô gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-96.html.]
Không đau lòng ?
Có lẽ là vì nếu giả vờ như quan tâm, sẽ chẳng thể hai chữ “chia tay” .
Khi tổn thương và đau khổ, càng tỏ thờ ơ và để ý, đây trở thành phản xạ điều kiện mà học ngần năm sống ở nhà họ Văn.
Ngoài hai chữ "chia tay" , dám thêm lời nào, cũng dám thẳng cô. Anh sợ nếu thấy biểu cảm của cô, sẽ nhịn mà rằng chỉ đùa thôi, rút lời chia tay.
Anh cô sẽ giận. Khi đó, còn ôm một chút suy nghĩ đen tối - hy vọng cô sẽ tức giận đến mức từ đó về còn yêu ai nữa.
Nếu như thật sự thể tìm cô, thì nhất là cô nên nhớ đến với sự căm hận, như sẽ bao giờ quên .
Ai ngờ, chuyện còn phát triển theo hướng tồi tệ hơn nhiều so với những gì tưởng tượng.
Nếu là ba năm , Văn Cửu Tắc khi đó trẻ hơn, chắc chắn sẽ bao giờ chịu thừa nhận rằng đau lòng.
bây giờ, đối mặt với sự chất vấn của Tiết Linh, : “Đương nhiên là đau lòng , chia tay mà đau lòng ? Chẳng qua là giả vờ giỏi thôi.”
Tiếc rằng thừa nhận, nhưng Tiết Linh tin.
Cô tức tối : “Anh mà đau lòng? Nhìn vẫn kìa!”
Anh đáp: “À, vẫn đang giả vờ, là gượng đấy.”
Tiết Linh: “…”
Anh tiếp tục: “Nguyên nhân cũng , giờ thể với ?”
Cô trợn mắt: Lý do thà đừng còn hơn!
“Không! Không đồng ý!” Cô giận đến mức nện bút mạnh xuống bảng .
Văn Cửu Tắc bỗng ném bảng sang một bên, cả ngả , phịch xuống đống lá vàng rơi phố.
“Không sống nữa, chẳng còn ý nghĩa gì hết.”
Tiết Linh: “…”
Hôm nay cô thấy bất lực nhiều quá ?
Anh đang bắt chước cô ? Rõ ràng là đang bắt chước cô đúng ?
“Á!” Văn Cửu Tắc đột nhiên hét lên một tiếng, Tiết Linh giật , vội lao tới bịt miệng .
Anh uể oải co một chân lên, kéo tay cô xuống: “Đừng cản , để lũ zombie tới ăn .”
Tiết Linh: Giỏi lắm, giờ đến lượt phát điên hả?
Tiếc rằng trong khuôn viên trường chẳng bao nhiêu zombie, đợi mãi vẫn con nào mò tới.
Tiết Linh đống lá một lúc, sợ kiến bò lên , bèn dậy trực tiếp lên bụng .
Giỏi thì cứ đó cả đời đừng dậy.
Văn Cửu Tắc tiện tay nhặt hai chiếc lá khô ném lên cô, hỏi: “Em đồng ý với , là vì còn thích nữa ?”
Tiết Linh thật sự đập đầu một cái - Não nghỉ dưỡng ? Không đồng ý là vì thái độ của đấy!