Tiết Linh  thèm ngẩng đầu lên, nhập những suy đoán của   ghi chú  để máy tính bảng  to .
“     đến thành phố An Đông để  gì . Anh  tìm Văn Y lấy Thái Tuế...”
Mặc dù giọng  điện tử vô cảm   phần buồn , nhưng Văn Cửu Tắc chẳng thể  nổi.
Anh chăm chú  về phía ,  xong thì “ừm” một tiếng, hờ hững :
“Em im lặng lâu như  là đang nghĩ chuyện  ?  còn tưởng em đang tính toán xem  dạy dỗ  thế nào,   căng thẳng uổng công .”
Tiết Linh nheo mắt quan sát biểu cảm của , trong lòng càng chắc chắn suy đoán của  là đúng.
Lúc nào thì cái tên   tập trung lái xe như  chứ? Nhìn như đang chăm chú lái, nhưng thực chất trong đầu  đang xoay đủ  cách để tiếp tục che giấu sự thật đây mà.
Giọng  điện tử  vang lên: “Anh đang cố tình đánh lạc hướng, chứng tỏ  đoán trúng .”
Bạn gái cũ thành thật với  như thế,  mà   còn chơi trò tâm cơ với cô.
Văn Cửu Tắc: “...”
“Chậc.” Anh   đường nữa, cầm lấy máy tính bảng của cô liếc qua một chút. “Tự dưng thông minh đột xuất thế , nghĩ ngợi mấy chuyện   gì? Ngốc một chút,   sẽ sống vui vẻ hơn ?”
Tiết Linh giật  máy tính bảng, chỉnh âm lượng lớn nhất  để giọng điện tử hét  mặt : “Là  ép  đấy!”
Cô    thể chẳng nghĩ gì cả, để mặc  gánh vác  bộ áp lực tâm lý mà phát điên!
“Chuyện   gì mà  giấu? Không thể  thẳng với  ?”
Cái đầu của tên  đúng là  vấn đề, lúc thì suy nghĩ đơn giản đến vô tri, lúc  vòng vo đến phát mệt.
Văn Cửu Tắc im lặng một lúc lâu  : “Chưa xác định  thì   với em ?”
“Nếu Văn Y  ở thành phố An Đông, nếu cô   còn Thái Tuế, nếu Thái Tuế cũng vô dụng với em… Nói cho em , chẳng  sẽ khiến em thất vọng ?”
“Thất vọng thì ?   từng thất vọng chắc? Thất vọng là một cảm xúc  bình thường.”
“Khi còn nhỏ, mỗi  nghỉ lễ  đều mong  về thăm, nhưng vì công việc bận rộn nên bà   thể về,  cũng thấy thất vọng. Không thi đậu trường mong ,  cũng thất vọng. Xổ  siêu thị  trúng món đồ điện yêu thích,  cũng thất vọng… Trong cuộc sống   bao điều khiến   thất vọng,  gì mà  chịu nổi chứ?”
Văn Cửu Tắc im lặng lâu hơn, hiếm khi      gì.
Anh chợt nhớ đến  .
Bà  sức khỏe  ,  bệnh lâu ngày thường  suy nghĩ nhiều. Chỉ cần trời trở lạnh một chút, tâm trạng bà cũng ảnh hưởng theo.
Khi   bắt nạt bên ngoài, khi hàng xóm láng giềng  lời khó , khi họ hàng kéo đến đòi tiền… Bất kỳ tin tức  nào cũng  thể khiến bà đau khổ  chịu nổi.
Dần dần, Văn Cửu Tắc  thành thói quen  bộc lộ bất kỳ điều tiêu cực nào  mặt ,   những điều khiến bà lo lắng, gặp chuyện gì cũng chọn cách tự  gánh vác và giấu nhẹm .
Chẳng  gì quan trọng cả, chỉ cần bà  thể khỏe mạnh và vui vẻ một chút là .
Trên đời ,   quan tâm chỉ  hai :   và Tiết Linh.
Với Tiết Linh,  cũng vô thức đối xử với cô theo cách đó.
  vẻ như, cô  cần sự đối xử như .
Văn Cửu Tắc  tiếp tục lảng tránh nữa, bình thản : “  em  một cuộc sống nhẹ nhàng,   chịu đựng thất vọng.”
Tiết Linh: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-98.html.]
Cô bắt đầu lục tìm video  máy tính bảng, Văn Cửu Tắc mãi  thấy cô đáp ,  sang  thì thấy cô đang nghiêm túc chọn phim.
Chẳng mấy chốc, bộ phim bắt đầu phát.
Trên màn hình là một  phụ nữ mặt mày ủ rũ, ôm chặt  đàn ông miệng đầy m.á.u  lóc: “Nhị Ngưu! Sao  mắc bệnh mà   với em?”
Người đàn ông thoi thóp đáp: “Anh sợ em lo lắng, Quế Hoa ,    là để em  thể sống những ngày tháng vui vẻ nhẹ nhàng...”
Trong bầu  khí bi thương đẫm nước mắt, Văn Cửu Tắc bỗng thấy như  một sự chế nhạo vô hình nhắm  .
Tiết Linh  xem xong  đổi phim khác,   là một bộ phim gián điệp thời dân quốc.
“Trân Hương,   hề  tình cảm với cô, từ nay về  đừng tìm  nữa!”
Hình ảnh chuyển cảnh,  đàn ông mặt lạnh lùng  b.ắ.n trúng,   ôm bụng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nữ chính mà :
“Nói  yêu em là lừa em đấy. Tình cảnh của   nguy hiểm,  thể mất mạng bất cứ lúc nào. Em còn trẻ,    em vì  mà đau lòng.”
Nữ chính  rống lên gọi tên  , còn nam phụ  thương bên cạnh chạy tới tát cho nam chính một cái trời giáng, chửi:
“Sợ em gái  đau lòng thì lúc đầu đừng  gì! Tốt nhất là đem bí mật  xuống mồ luôn ! Giờ    nỗi khổ gì?!”
Tập phim kết thúc trong tiếng  lóc nức nở, nhạc phim nổi lên, ca từ như thể dành riêng cho Văn Cửu Tắc:
“Oh ~ Em yêu  thật lòng, nhưng   giấu giếm, thực  là một lời tỏ tình~”
Văn Cửu Tắc  từng xem mấy bộ phim như thế , nhưng  cảm thấy nội dung  chút... quen quen.
Tiết Linh vẫn  thấy đủ,  đổi sang một bộ phim cổ trang.
Nam chính yêu nữ chính tha thiết, nhưng vì gia đình ép buộc,    cưới một nữ phụ môn đăng hộ đối. Gia đình còn đe dọa nếu    chia tay nữ chính, họ sẽ  tay với cô.
Thế là nam chính mặt mày đau khổ,   những lời tuyệt tình rằng    bao giờ yêu nữ chính.
Hai  chia tay trong đau đớn,  đó nữ chính tìm  một nam phụ khác.
Kết quả, nam chính –  từng  chia tay –  thấy cảnh  thì  chịu nổi,  chạy đến dây dưa.
“Đừng ! Yến Nhi, lúc đó   nỗi khổ riêng,   yêu cô ,  chỉ yêu em!”
“Bây giờ  những lời  thì  ích gì?”
Hai  cãi qua cãi   đột nhiên... hôn .
Khi đoạn đó phát lên, Tiết Linh liên tục liếc mắt đầy hàm ý về phía Văn Cửu Tắc.
Mà khi nam nữ chính bắt đầu hôn , Văn Cửu Tắc cũng  cô một cái đầy ẩn ý, còn thở dài tiếc nuối.
Tiết Linh: Anh đang tiếc cái gì đấy?
Cuối cùng, cô tắt quách bộ phim đầy drama  , trong xe  trở về sự im lặng.
“Xem xong  cảm giác gì ?” Tiết Linh hỏi.
“Cảm giác...   tính giáo dục.”
Tiết Linh hoài nghi  : “Vậy  hiểu  điều gì?”
Văn Cửu Tắc dùng tư duy đặc biệt của  để trả lời: “Lúc  chia tay với em, đáng lẽ  nên     mới đúng.”