Hỏng ,  thật sự học  điều gì đó .
Tiết Linh vốn    chuyện gì thì  thẳng, đừng giấu giếm, nhưng   bảo  lóc mà  ?
Khóc lóc mà  , cô còn  từng tận mắt thấy  , đỏ mắt rơi nước mắt lã chã? Không thể nào tưởng tượng nổi.
“Anh  cho  xem ,  sẽ tha thứ cho .” Tiết Linh  cứ như đang xả hàng lỗ vốn .
“Em  thật chứ?”
“Thật,   lóc cầu xin  tha thứ .”
Văn Cửu Tắc thật sự tấp xe  lề,   đối diện với Tiết Linh, dường như đang chuẩn  cảm xúc để  một trận.
Thế ,   cô, bỗng nhiên bật .
Tiết Linh đập đập  ghế, giục  nhanh lên. Kêu   mà   ,  gì  chứ?
Văn Cửu Tắc ngừng ,   ngoài cửa sổ,    sang cô. Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của cô, khóe môi    nhếch lên.
Cười cái gì mà  chứ!
Tiết Linh mở một bài nhạc buồn, giúp  tạo  khí bi thương.
Kết quả  phản tác dụng,    trực tiếp  lăn  bò: “Tự nhiên  nhớ tới bộ phim gián điệp  nãy, cái tên  nửa sống nửa c.h.ế.t còn tỏ tình, thế là   bên cạnh tát cho bất tỉnh, buồn  c.h.ế.t mất!”
Vốn dĩ   tình tiết hài hước gì, nhưng    , Tiết Linh cũng  bật .
“Còn cái bộ phim cổ trang  nữa, nam chính   yêu nữ chính, ánh mắt và biểu cảm đó, ai tin  chứ?  là nhảm nhí.”
Tiết Linh: ,   diễn xuất kém, chia tay mà nữ chính còn      miệng  một đằng, lòng nghĩ một nẻo. Còn , trời sinh là ảnh đế, lúc chia tay giả bộ y như thật.
Cô   với ánh mắt đầy thương hại, phân tích: “Đây chính là điểm thông minh của nam chính, cho nên cuối cùng   vẫn ở bên nữ chính. Còn  thì vẫn là ‘bạn trai cũ’.”
Văn Cửu Tắc: “…”
“Anh   ? Nhanh lên.”
“Khóc  nổi.” Anh tựa lưng  ghế: “Bây giờ trong đầu  là mấy cái bộ phim ngốc nghếch em chiếu hồi nãy, thấy phim nào cũng buồn .”
Tiết Linh: Anh    buồn , nhưng chính  mới buồn  nhất.
“Anh  thấy  giống họ ?”
“Không thấy, chẳng giống chút nào.” Văn Cửu Tắc trơ trẽn đáp: “   để em đau lòng như mấy nữ chính đó.”
Tiết Linh định phản bác, nhưng suy nghĩ một lúc   thể cãi  .
Bởi vì so với đau lòng, khi nghĩ đến , cô tức giận nhiều hơn.
Ba năm qua,  những đêm mất ngủ, cô thường nhớ  chuyện cũ, tức đến mức trong đầu nghĩ  cả trăm cách để khiến  c.h.ế.t .
Đau lòng ư? Thà  đến   còn đau lòng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-99.html.]
Từ thành phố Du xuất phát,  đường vòng vì tắc nghẽn,  dừng nghỉ nhiều , họ mất một tuần mới đến  thành phố An Đông.
Văn Cửu Tắc xuống xe, dùng ống nhòm quan sát thành phố với những tòa nhà cao tầng san sát.
Trước tận thế, An Đông còn phồn hoa hơn cả thành phố Du, dân  cũng đông hơn.
 bây giờ, nơi    đổi  . Một  tuyến đường chính  chặn, nhiều tòa nhà cao tầng mang vết tích  b.ắ.n phá.
Một  nơi  bóng dáng lũ zombie lảng vảng, nhưng  thấy bóng dáng con , ngay cả dân nhặt rác cũng  .
Văn Cửu Tắc từng   thành phố   một khu căn cứ, nhưng  từng đến nên  rõ vị trí chính xác.
 căn cứ thường  khó tìm, bởi vì     sẽ hình thành một tuyến đường mới, thậm chí  thể  biển chỉ dẫn.
Điều kỳ lạ là, họ  vòng quanh khu trung tâm của thành phố mà  thấy dấu hiệu nào cho thấy   hoạt động.
Những   kinh nghiệm sinh tồn trong tận thế đều  cách riêng, đầu tiên là tìm một cột tín hiệu cao và leo lên quan sát.
Tiết Linh   tháp tín hiệu,   leo lên mà lo sốt vó, sợ  sơ suất trượt chân rơi xuống.
Trong một trăm cách c.h.ế.t mà cô tưởng tượng  cho , cũng  kiểu .
Văn Cửu Tắc đeo găng tay, bám  thanh ngang, mượn lực trèo lên tầng ,  nhanh  leo lên  mấy mét, còn tranh thủ rảnh tay  động tác “OK” với cô.
Anh càng leo càng cao, đến mức Tiết Linh gần như   rõ nữa, lúc   mới dừng . Quan sát một lúc,  nhanh chóng trèo xuống, trông chẳng  vẻ gì là sợ độ cao cả.
Cô nín thở    việc  cao mà sợ toát mồ hôi, thế mà  chẳng hề hấn gì, buông tay từ độ cao hơn hai mét nhảy xuống đất.
Vừa  về phía cô,  tháo găng tay,  : “  thấy , chắc là ở hướng . Có một khu vực  rào ,  thôi.”
Trong lòng Tiết Linh nghĩ rằng tên  thật  cũng  chút ngầu, nhưng miệng  : “Anh trèo tháp còn lanh hơn cả khỉ.”
Chiếc iPad trong tay cô lập tức lên tiếng hộ chủ nhân, giọng điện tử   cũng đầy tính chế nhạo.
Văn Cửu Tắc bất ngờ đưa tay quệt một vệt bẩn lên mặt cô. Tiết Linh giơ iPad soi thử, thấy mặt   là dấu vết đen sì, còn  thì  nhanh chóng chui  xe.
Tiết Linh: “…”  là  trai   mười phút  lòi đuôi.
Dựa  phương hướng  xác định, họ đến  căn cứ của thành phố An Đông, nhưng  gặp  chuyện ngoài ý  - căn cứ    bỏ hoang.
Khu vực  rào  thực sự  nhà cửa tạm bợ, nhưng phần lớn   tháo dỡ.
Nơi  từng   sinh sống, nhưng giờ chỉ còn  những căn nhà di động  thể mang , rác sinh hoạt bỏ hoang, cùng với zombie.
Rất  thể nơi   bùng phát một đợt tấn công zombie  thứ hai, khiến căn cứ  bỏ , những  còn sống  di dời  nơi khác.
Trong tình hình hiện tại, giao thông bất tiện, tin tức   cập nhật kịp thời,  nhiều căn cứ lớn nhỏ mọc lên   biến mất, những  ở xa  khó  chính xác chuyện gì  xảy , điều  cũng là chuyện bình thường.
Tiết Linh lén quan sát nét mặt Văn Cửu Tắc,  phát hiện  cũng đang  cô.
“Không , nhiều  như   thể nào c.h.ế.t hết , chắc họ  chuyển đến một căn cứ gần đây . Mai tìm tiếp.” Giọng điệu của   thoải mái.
Sau đó, họ  đúng như  , tiếp tục tìm kiếm xung quanh,  tìm  để hỏi thăm tình hình.
Hai ngày , cuối cùng cũng gặp   sống.