"Vị... bác gái ."
 học theo dáng vẻ thường ngày của Tống Tùng Trì thở dài,  đó lấy từ trong túi xách  một chiếc máy ghi âm nhỏ.
"Tuy bác  chọn một góc khuất   camera giám sát,  cũng ít, nhưng công nghệ hiện đại phát triển nhanh chóng,  lưu  một chút chứng cứ cũng   chuyện gì khó khăn."
Tạ Thư , Diệp Nhã là một  phụ nữ điên rồ, nếu cô  tìm đến  thì  chuẩn  sẵn sàng.
Vì    mang theo máy ghi âm, để trong túi xách.
Diệp Nhã  ngờ    chiêu , sắc mặt dữ tợn.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Sau đó cô    của Tống Tùng Trì cưỡng chế đưa đến bệnh viện.
Tống Tùng Trì , lý do lão Tống tổng để cô  về nước là vì cô  mang thai.
"Của lão Tống tổng ?"  kinh ngạc.
Tống Tùng Trì im lặng một lúc, gật đầu.
 nhất thời   nên  gì, chỉ  thể đau lòng ôm Tống Tùng Trì an ủi.
Sau đó   Tống Tùng Trì  chút lưu tình đẩy .
"Trước khi em nhớ   chuyện,   lý do đầy đủ để nghi ngờ em chỉ đang nhớ nhung  thể của ."
Anh  lạnh lùng vô tình từ chối sự gần gũi và an ủi của .
     áy náy bỏ , mà hùng hổ nhào tới, ôm mặt Tống Tùng Trì  "chụt" một cái.
"Em nhớ  !"
 ôm chặt Tống Tùng Trì  buông tay, vênh váo : "Vì  em  cho phép  tiếp tục che giấu tình cảm của  với em nữa!"
Tống Tùng Trì   gì.
Anh chỉ im lặng siết chặt bàn tay đang vô thức ôm lấy .
23.
 quả thật  nhớ   thứ hai  thèm   thể của Tống Tùng Trì là khi nào.
Nói chính xác thì, đó   là thèm , mà là  gặp mặt thứ hai của  và Tống Tùng Trì.
Cũng là một bóng lưng.
Năm đó nghỉ hè,  theo đoàn du lịch đến núi tuyết Alaska leo núi.
Ngay lúc chúng  leo đến điểm cao nhất,  thả lỏng tâm trạng thưởng thức cảnh , thì từ xa truyền đến tiếng băng vỡ.
Đó là  đầu tiên  tận mắt chứng kiến tuyết lở.
Thậm chí  một khoảnh khắc,  cảm thấy  c.h.ế.t chắc .
May mà tai qua nạn khỏi.
Đoàn du lịch may mắn thoát c.h.ế.t  đó còn   đùa rằng  kịp  thấy cực quang thì chuyến   buộc  kết thúc, kết quả  hướng dẫn viên mắng cho một trận.
Hướng dẫn viên , may mà lúc đó còn  một đoàn du lịch leo núi buổi tối trú ẩn trong chỗ tránh nạn, trong đó còn  một   kinh nghiệm cứu hộ phong phú.
Có  hỏi là ai, hướng dẫn viên viên chỉ về một hướng nào đó: "Ở  kìa."
 cũng  theo.
Bộ quần áo tuyết dày cũng  che giấu  vóc dáng cao lớn của  đàn ông.
Anh   lưng về phía chúng   chuyện với đội trưởng đội cứu hộ, cử chỉ hành vi đúng mực  quý phái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-chong-phat-hien-ban-thao-18-cua-toi/p11.html.]
Đoàn du lịch   cảm ơn   cho tử tế.
Ban đầu  cũng định để   đẩy xe lăn cùng , kết quả  ngờ lúc  thì chân đau đến mức ngất xỉu, ngày hôm  tỉnh  thì    rời  .
Mọi  trong đoàn du lịch , lúc đó  nọ còn tranh thủ đến gặp , kết quả   đang hôn mê ôm chặt lấy đùi, sàm sỡ một hồi.
  mà  hổ  chịu nổi.
Người nọ  để  tên và phương thức liên lạc, chuyện  cứ thế trôi qua.
Còn việc  nhớ , là vì hôm đó  tìm thấy một chiếc hộp trong thư phòng của Tống Tùng Trì.
Trong hộp  hai bức ảnh.
Một bức ảnh chụp cực quang Alaska, bức còn  là ảnh chụp trộm  đang   giường bệnh.
Trên bức ảnh của    hai chữ—
"Cực quang."
24.
"Ơn cứu mạng  dùng  thể báo đáp."
Tống Tùng Trì véo má ,  tức  buồn : "Kết quả  về nước đợi mãi mà  nhận  điện thoại của cô nhóc vô lương tâm ."
"Anh để   điện thoại ?!"
 kinh ngạc, nhất thời quên cả việc  gỡ tay Tống Tùng Trì .
Tống Tùng Trì im lặng.
Sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Đừng  với  là em   thấy tờ giấy  gối."
Lúc đó  mắc kẹt  núi tuyết  chỉ  đoàn du lịch của chúng , bệnh viện địa phương mỗi ngày đều  bận rộn, phòng bệnh cũng  đủ.
Vì   khi  hồi phục  rời , cũng  chú ý xem  gối   thứ gì  .
 mà, thời đại nào  mà còn để  giấy nhắn để báo phương thức liên lạc chứ?
  phàn nàn, nhưng   dám.
Vì   hỏi một cách chân thành: "Vậy tại     với hướng dẫn viên?"
Nghĩ đến việc  và Tống Tùng Trì  bỏ lỡ  một  thời gian dài vì chuyện , thậm chí còn khiến  nhỏ mọn  ghi nhớ lâu như  dẫn đến việc  chậm chạp   ăn thịt,  liền  khỏi đau lòng nhức nhối.
Tống Tùng Trì rơi  im lặng kỳ lạ.
Nhìn thấy dái tai  ửng đỏ,  đột nhiên linh cảm: "Chẳng lẽ  sợ     trâu già gặm cỏ non ?!"
Tống Tùng Trì   gì, nhưng vẻ mặt  phần bực bội  tiết lộ đáp án .
 lập tức vui vẻ  thôi, ngã  lòng Tống Tùng Trì  đến đau cả bụng.
Tống Tùng Trì bất đắc dĩ đỡ lấy .
"Chú Tống!"
Sau khi   đủ ,  ôm cổ Tống Tùng Trì, mắt sáng long lanh: "Chúng   đến Alaska một  nữa !"
"Lần  em còn    thấy cực quang!"
Kể từ   tận mắt chứng kiến tuyết lở đó,    còn đến Alaska nữa.
 bây giờ thì khác .