12.
 cuối cùng  vẫn  thể  cùng Tống Tùng Trì.
 im lặng  bộ đồ vô cùng tiết kiệm vải mà Tạ Thư mang đến, theo bản năng vo tròn  nhét  trong chăn.
Mắt  thấy thì tim  đau.
 Tống Tùng Trì vẫn  thấy.
Anh im lặng một lát, "Vậy, đây là lời giải thích mà hai  bàn bạc   ?"
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
 nhất thời   nên trả lời thế nào, đành tự chôn  trong chăn.
- Thôi thì, để thế giới  diệt vong .
  thấy Tống Tùng Trì khẽ .
Rất khẽ, nhưng  rõ ràng.
"Lời giải thích   , xem  em  nhớ sở thích của ."
Giọng    vẻ như đang vui vẻ.
Sở thích?
 sững , chậm chạp nhớ  Tống Tùng Trì từng  một câu " nguyên mẫu thích màu đỏ hơn".
Mà bộ đồ Tạ Thư mang đến,  đúng là màu đỏ.
Trong nháy mắt,  cảm thấy  chắc là  chăn trùm lâu quá, đến thở cũng  khó khăn.
"Xem  tối nay em thật sự  thể  cùng  ." Tống Tùng Trì  cúi , vỗ nhẹ lên đầu , như đang dỗ dỗ dành dành: "Lát nữa  sẽ bảo  chuẩn  quần áo cho em, tối mai còn  một buổi tiệc."
"Buổi tiệc đó,  lẽ  cần sự giúp đỡ của bà xã."
Từ "bà xã"  thốt ,  theo bản năng ngẩng đầu lên, mắt sáng rực: "Anh  gọi em là gì?"
 Tống Tùng Trì  trả lời .
Anh ngẩng cổ tay lên xem giờ, "Anh   , em nghỉ ngơi cho khỏe."
 theo bản năng nắm lấy tay Tống Tùng Trì.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt dò hỏi.
"Em, em vẫn  giải thích..."
Tay áo  nắm lấy bỗng nhiên nóng rực,  cúi đầu ấp úng, mặt cũng đỏ bừng.
"Giải thích?"
Tống Tùng Trì liếc  mảnh vải đỏ lộ , cong môi .
Anh dứt khoát thuận theo tay  xoay  , luồn tay  các kẽ ngón tay , mười ngón đan  .
 ngây   bàn tay đang  Tống Tùng Trì nắm chặt, còn  kịp  hồn thì   nhẹ nhàng véo mấy cái  gáy .
"Thật là một cô bé ngoan." Tống Tùng Trì mỉm , giọng  mang theo chút mê hoặc.
Cô, cô bé ngoan?!
Tim  lỡ một nhịp, hiếm khi thấy   hổ.
"Em..."
"Nghỉ ngơi cho khỏe."
Chưa kịp để  mở miệng, Tống Tùng Trì  rút tay về, nụ   mặt  trở về vẻ ôn hòa lịch sự như .
Như thể sự dịu dàng mê hoặc  ... chỉ là ảo giác của .
Đây là  thứ hai .
Mỗi  Tống Tùng Trì thể hiện chút dịu dàng,  đó   chút lưu tình mà rút lui.
 ngây   bàn tay   Tống Tùng Trì nắm chặt, đáy mắt hiếm khi xuất hiện chút hoang mang.
- Tống Tùng Trì, rốt cuộc  thích   ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-chong-phat-hien-ban-thao-18-cua-toi/p6.html.]
13.(Góc  của Tống Tùng Trì)
Sau khi cửa phòng đóng , nụ   mặt Tống Tùng Trì càng thêm phần bất đắc dĩ.
Anh đưa tay lên xoa xoa ấn đường, trong đầu   kìm  mà nhớ  vẻ mặt tủi  và hoang mang   của cô gái nhỏ.
Hơi xót xa.
 vẫn  , ít nhất là   lúc .
Nghĩ đến việc cô gái nhỏ vô lương tâm   quên  hai , Tống Tùng Trì liền  nhịn  mà hừ lạnh một tiếng.
  nhanh   nhịn  cong môi.
Anh  ít khi tâm trạng , nhưng mỗi   thấy cô gái nhỏ  tức tối mà chỉ  thể nhẫn nhịn,    nhịn   trêu chọc thêm chút nữa.
 chút tâm trạng   khi  thấy bóng dáng đang cố tình chờ ,   phá hỏng  .
"Cô   về phòng."
Chàng trai trẻ tên Lâm Dật  thẳng , bỏ  lớp ngụy trang, ánh mắt   mang theo chút hung dữ: "Chị  ở chỗ ?"
Tống Tùng Trì luôn cho rằng  lớn hơn cô gái nhỏ  vài tuổi, tâm thái  nhận sự việc cũng bình tĩnh hơn.
  phát hiện   sai.
Ít nhất là khi  thấy  đàn ông  cho là tình cũ của cô gái nhỏ,  thật sự  thể giữ  tâm thái bình tĩnh.
"Cậu lấy tư cách gì mà hỏi ?"
Dù  cũng  muộn ,  thêm vài câu cũng chẳng .
Tống Tùng Trì mỉm   Lâm Dật,  chút khiêu khích ôn hòa: "Bây giờ cô  là vợ ."
Anh thấy Lâm Dật mặt mày đen sì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
- Thật đáng tiếc.
Tống Tùng Trì thầm nghĩ trong lòng tiếc nuối.
Ban đầu  còn tưởng  trẻ tuổi tính nóng nảy,   sẽ vung nắm đấm. Như    thể  thương nhẹ một chút,  nhất là để cô gái nhỏ  phát hiện  ngay lập tức.
"Kể cả kết hôn  thì vẫn  thể ly hôn mà đúng ?"
Lâm Dật  khẩy.
Cậu   rõ hai   mặt vẫn  tiến triển đến mức      thể xen , nên  chuyện càng thêm tùy tiện: "Tống tổng tuổi tác  cao, nên nhường cơ hội cho  trẻ tuổi chứ."
Tuổi tác đúng là cái gai trong lòng Tống Tùng Trì.
Lâm Dật cũng .
- Mà cái gai Lâm Dật , là do chính tay  ghim .
Tống Tùng Trì  nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn .
Giọng  vẫn ôn hòa: "Cơ hội là  tranh giành mới  ."
“À đúng ,”  ngẩng đầu  Lâm Dật, ý   mặt càng sâu: “ còn  cảm ơn  vì cơ hội hôm nay nữa chứ.”
Lâm Dật nghĩ đến điều gì đó, mặt mày tối sầm .
Đuổi  tình địch   mà tâm trạng Tống Tùng Trì vẫn  khá hơn chút nào.
Anh tặc lưỡi một tiếng, tay buông thõng vô ý chạm  một vật cứng trong túi quần.
Tống Tùng Trì khựng , mặt  cảm xúc lấy vật đó .
- Là một chiếc thẻ phòng.
   của .
Tống Tùng Trì cúi đầu nghịch chiếc thẻ phòng,  đó hờ hững đặt nó lên lớp sỏi  thùng rác ở góc đường.
Vứt .
Dù  cũng chỉ khiến   bực bội.