Sau Khi Cô Lục Độc Lập, Sáu Người Anh Quỳ Gối Cầu Xin Tha Thứ - Chương 115:--: Bạch Liên Hoa sắp chết vẫn còn mạnh miệng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-11 10:36:36
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Nịnh hề yếu thế đáp : “Cuối cùng kẻ cầu xin sẽ chỉ mấy thôi.” Cô tự tin rằng dự án trí tuệ nhân tạo của công ty Phong Diệp chắc chắn sẽ thành công rực rỡ.
Sắc mặt Lục Đông Du tái mét, lắm, thì đừng trách cả như nể tình nữa.
Cửa thang máy đóng , cắt đứt tầm .
Lục Nịnh liếc phụ trách công ty: “Đừng lo, đầu tư vốn dĩ là cạnh tranh công bằng, tập đoàn Quý thị ăn chứ ơn. Chỉ cần sản phẩm nghiên cứu của chúng đủ xuất sắc, tập đoàn Quý thị nhất định sẽ đầu tư cho chúng .”
Cho dù tập đoàn Quý thị, ở Vân Kinh còn nhiều công ty khác, kiểu gì cũng tìm đối tác hợp tác.
Người phụ trách mở miệng: “ , chúng vẫn nên phòng riêng thôi, đừng để đợi lâu.”
Lục Nịnh cùng đồng nghiệp đến phòng riêng hẹn, lâu của bộ phận đầu tư Quý thị đến.
Đối phương là một đàn ông trung niên, mặc vest trông như một tinh trong giới kinh doanh.
Đối phương xuống : “Xin , thể ở lâu, Thái tử gia của tập đoàn Quý thị chúng sắp đến lầu, qua đó kính một ly rượu.”
Dù thì phận và địa vị của vị Thái tử gia , bình thường căn bản cơ hội gặp mặt.
Hôm nay vị khó khăn lắm mới đến, tuyệt đối thể bỏ lỡ cơ hội .
Người phụ trách vội vàng kéo Lục Nịnh: “Tổng giám đốc Trương, đây chính là nhân viên nghiên cứu phát triển chủ chốt của công ty chúng , trẻ tuổi tài cao giỏi giang.”
Đối phương đ.á.n.h giá Lục Nịnh một lượt: “Trông trẻ, là thủ khoa kỳ thi đại học, mới đại học đúng ? Cô bé, kính cô một ly!”
Lục Nịnh cầm ly rượu: “ uống rượu, gia đình quản lý nghiêm.”
“Vậy thôi , thời gian hẹn.”
Người đàn ông trung niên lập tức đổi sắc mặt, đặt ly rượu xuống bỏ .
Trong chốc lát, cảnh tượng trở nên chút ngượng ngùng.
Lục Nịnh đối với phụ trách giải thích: “ thật sự uống rượu.”
“ , dù cô cũng còn nhỏ, nhưng nếu ngoài bàn chuyện ăn, thì thể dùng cái kiểu trẻ con đó .”
Vẻ mặt Lục Nịnh chút cứng đờ, cô thật sự uống rượu.
Lục Nịnh thực sự cảm thấy thể ở phòng riêng nữa, cô liền tìm cớ vệ sinh rời .
Cô bên ngoài, đột nhiên lên lầu.
Nghe Thái tử gia của tập đoàn Quý thị đang ở lầu.
Nếu thể tìm cơ hội chuyện vài câu với vị , lẽ cũng thể nắm bắt cơ hội đầu tư chăng?
Lục Nịnh thấy bên ngoài thang máy nhân viên phục vụ canh gác, cô lặng lẽ lên bằng cầu thang.
Chỉ là cô còn lên , vệ sĩ mặc đồ đen chặn .
“Thưa cô, lầu đang dọn dẹp, liên quan gần.”
“Buông , , ở phòng riêng lầu, cũng là đến gặp Thái tử gia nhà họ Quý.”
Lục Nịnh cuối cùng vẫn vệ sĩ chặn ở góc.
Mèo Dịch Truyện
Cô ngẩng đầu thấy cửa thang máy mở , một đám vệ sĩ mặc đồ đen bước , thành hai hàng.
Trận địa , thật đúng là lớn.
Không hổ là thừa kế của gia tộc hào môn một nhà họ Quý!
Lục Nịnh kiễng chân, rướn cổ dài xem Thái tử gia nhà họ Quý trông như thế nào.
Chỉ là các vệ sĩ mặc đồ đen quá cao, cô chỉ thể thấy một đàn ông cao lớn bước từ thang máy qua khe hở.
Anh mặc vest tối màu, tay áo xắn lên một đoạn, ngón tay thon dài sạch sẽ.
Người đàn ông bước vững vàng, ánh đèn, đường nét khuôn mặt trở nên mờ ảo.
Lục Nịnh đột nhiên nhảy lên vẫy tay, lớn tiếng : “Quý , là của công ty Phong Diệp, ...”
Lời Lục Nịnh còn xong, vệ sĩ bịt miệng, trực tiếp đẩy cô đến cầu thang.
“Thưa cô, nếu cô còn gây rối, đừng trách chúng khách khí.”
Vệ sĩ xong liền bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-co-luc-doc-lap-sau-nguoi-anh-quy-goi-cau-xin-tha-thu/chuong-115-bach-lien-hoa-sap-chet-van-con-manh-mieng.html.]
Lục Nịnh cầu thang thở dài, xem gặp vị Thái tử gia thật dễ dàng.
Lục Nịnh suy nghĩ tới lui vẫn gọi điện cho Cố Tử Phong: “Cái đó chuyện với , khoản đầu tư của công ty Phong Diệp e là sẽ đổ bể.”
“Đầu tư đổ bể? Sao nghĩ ?”
Cố Tử Phong cảm thấy buồn , vị thiếu gia thể đầu tư công ty Phong Diệp chứ, còn suýt nữa dâng thành quả tay Lục Nịnh .
Lục Nịnh kể chuyện gặp cả: “ nãy còn gặp Thái tử gia nhà họ Quý nữa?”
“Cái gì? Cậu gặp ?”
“ , nhưng Thái tử gia nhà họ Quý dễ gặp, cũng chỉ thấy mỗi bóng lưng thôi, vệ sĩ của chặn ở cầu thang nhà hàng .”
Lục Nịnh thở dài: “Cố Tử Phong, cách nào gặp vị Thái tử gia để chuyện đầu tư ?”
Dù nhà Cố Tử Phong cũng khá giàu, chắc hẳn cách chứ.
Cô thua kém bên cả, hai.
“Cái dễ thôi mà, để liên hệ một chút.”
“Được.”
Lục Nịnh cúp điện thoại xong, dậy phủi phủi váy, định về tính.
“Ối chà, Lục Nịnh cô trốn ở cầu thang thế? Bị vệ sĩ của Thái tử gia nhà họ Quý chặn chứ gì!”
Tần Hương đến đây vệ sinh, thấy giọng Lục Nịnh, còn tưởng nhầm.
Lục Nịnh đầu ả bạch liên hoa, lập tức trợn trắng mắt: “Kệ cô!”
“Lục Nịnh, cô xem tại cô cứ tranh giành với chứ, còn giận dỗi bỏ nhà . Cô chẳng qua là thêm chút fan livestream, thành tích thi hơn một chút mà thôi. những thành tựu đó của cô, ở Vân Kinh căn bản chẳng đáng gì! Không Lục gia, cô chẳng là cái thá gì cả.”
Lục Nịnh bật thành tiếng, ánh mắt nhuốm vẻ lạnh lùng: “Ồ, bằng bây giờ với cả là vẫn về nhỉ.”
Vẻ mặt Tần Hương lập tức cứng đờ, cô một chút cũng Lục Nịnh về.
Cô chỉ mong Lục Nịnh đời đừng bao giờ về, như cô sẽ là tiểu thư độc nhất của Lục gia, sáu chiều chuộng hết mực.
Sắc mặt Tần Hương chút tự nhiên: “ cô cả đuổi khỏi nhà , cô về .”
“He he, dù cũng là em gái ruột, giống loại quan hệ huyết thống như cô. Đến lúc đó cô cái đồ con nuôi , thi đại học gian lận điểm bằng , chơi game dở. Cô lấy cái gì mà so với ? Người ở Vân Kinh cũng sẽ thích cái thứ rác rưởi như cô nhỉ?”
Tần Hương lập tức tức đến bốc khói, tiến lên đ.á.n.h Lục Nịnh: “Con tiện nhân !”
Lục Nịnh cầu thang, nhẹ nhàng nghiêng tránh .
Tần Hương vung tay hụt, thể mất thăng bằng, trực tiếp ngã lăn từ cầu thang xuống, phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết như heo chọc tiết!
Lục Nịnh từ cao xuống Tần Hương, ánh mắt nhuốm vẻ lạnh lùng: “Tạm biệt, ồ đúng, vĩnh biệt!”
“Lục Nịnh, em dám động thủ đ.á.n.h ?”
Lục Đông Du xuất hiện ở cầu thang, vô cùng tức giận.
Lục Nịnh giọng điệu lạnh lùng: “ động tay.”
Lục Đông Du thư ký bên cạnh: “Còn ngây đó gì, báo cảnh sát bắt !”
“Để xem ai dám!”
Lục Nịnh thấy giọng quen thuộc, thấy Quý Trì Khiêm tới từ hành lang.
Cô kinh ngạc mở miệng: “Anh, đến Vân Kinh từ lúc nào ?”
Cô ngờ tới, thể thấy Quý Trì Khiêm ở đây!
Quý Trì Khiêm mặt lạnh tanh, nhưng khi đến mặt Lục Nịnh, vẻ mặt dịu ít: “Không chứ?”
“ mà, thể chuyện gì chứ.”
Lục Nịnh tiến lên đến bên cạnh Quý Trì Khiêm: “Đi thôi.”
“Đứng !”
Lục Đông Du lạnh lùng chằm chằm Lục Nịnh: “Nếu em dám , lát nữa cảnh sát đến, em chính là kẻ đào tẩu!”
Hôm nay nhất định dạy dỗ Lục Nịnh một trận!