Sau Khi Cô Lục Độc Lập, Sáu Người Anh Quỳ Gối Cầu Xin Tha Thứ - Chương 224:--: Người đã cứu anh năm xưa là tôi, không phải bạch liên hoa ---
Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:05:06
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt Tần Hương tái mét, cô thốt lên một lời nào. Cô sợ đến run rẩy: “Em, em gì hết, đừng oan cho em.” Giờ đây, nếu để Lục Bác thì cô c.h.ế.t chắc .
Lục Ninh thấy vẻ mặt chột của Tần Hương, cô đại khái đoán quá trình. Cô Lục Bác: “Em nhớ bọn côn đồ bên ngoài trả thù, suýt c.h.ế.t trong con hẻm nhỏ đó.”
“Lục Ninh, cuối cùng cô cũng nhớ , chẳng lẽ cô thấy áy náy ?”
“Tại thấy áy náy? Hồi đó chạy khỏi hẻm để tìm cứu , đúng lúc đó thì gặp Tần Hương, nhưng bọn côn đồ cũng tìm đến. Bọn chúng đe dọa chúng đang ở .”
Lục Bác lạnh lùng : “Lục Ninh, chính cô cho bọn côn đồ đang ở đúng ?”
“Người ở là Tần Hương chứ . Nếu kịp thời ngăn cản Tần Hương, rằng ở và cố tình dẫn bọn chúng ngược hướng, thì giờ c.h.ế.t .”
Lục Ninh cũng nhớ . Kể từ chuyện , thái độ của Tứ ca (Lục Bác) đối với cô ngày càng tệ hơn. Ngược , Tần Hương mối quan hệ hơn nhiều với Tứ ca, và Tứ ca cũng thường xuyên bênh vực cô . Lục Ninh từng thể hiểu nguyên nhân, cứ nghĩ bạch liên hoa cướp mất một của . Hóa đây mới là lý do thực sự.
Lục Bác xong, liếc Tần Hương: “Là như ?”
“Tứ ca, như . Hôm đó rõ ràng là chị Ninh sợ hãi chỉ vị trí của , là em ngăn chị . Sau đó em lén lút chạy hẻm tìm , đưa đến bệnh viện.” Sắc mặt Tần Hương tái mét, cô thể nào thừa nhận . Dù thì nhiều năm trôi qua, cũng chẳng ai chứng. Sẽ ai tin lời của Lục Ninh .
Lục Bác chìm im lặng.
Quý Trì Khiêm Tần Hương: “Cô Lục Ninh chỉ vị trí của Lục Bác, tại bọn côn đồ tìm đến, mà ngược là cô tìm đến?”
Tần Hương lắp bắp trả lời: “Là em nghĩ cách lừa bọn côn đồ mất.”
“Vậy cô lừa bằng cách nào? Lúc đó Lục Ninh đang gì?”
Đối mặt với sự tra hỏi của Quý Trì Khiêm, Tần Hương vẻ hoảng loạn: “Em, em quên mất lúc đó thế nào , còn về Lục Ninh thì, chị sợ quá nên bỏ chạy luôn, còn quen Tứ ca, em mới là em gái ruột của Lục Bác.”
Lục Ninh khẽ khẩy: “Tần Hương, cô vẫn thích dối như khi nhỉ.”
“Em dối.”
“Cô nhớ rõ gì lúc đó, nhưng cô nhớ rõ những gì nhỉ.”
Lục Ninh chằm chằm Tần Hương: “Sở dĩ cô nhớ rõ gì, đó là bởi vì chính đích dẫn bọn côn đồ đường khác, chuyện cô căn bản thể !” Bởi vì là lộ tẩy ngay.
Tần Hương sợ đến nỗi mồ hôi lạnh túa ở chóp mũi: “Không , em thật sự nhớ rõ, Tứ ca tin em.”
Lục Bác liếc Tần Hương, ngẩng đầu chằm chằm Lục Ninh: “Chuyện năm xưa bằng chứng, cô là ? Bây giờ cô còn đích hủy hoại , tin năm đó cô bỏ rơi chứ?” Lục Bác tin Lục Ninh thật sự cứu .
Lục Ninh lạnh nhạt : “Vậy lời Tần Hương cũng bằng chứng, chẳng vẫn tin cô ?” Nói gì thì , bằng chứng thực chỉ là tin tưởng mà thôi.
Sắc mặt Lục Bác , Lục Ninh : “Vậy cô là cô dẫn bọn côn đồ , nhưng cô thoát bằng cách nào? Bọn chúng hạng , một cô gái nhỏ như cô thể trốn thoát ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-co-luc-doc-lap-sau-nguoi-anh-quy-goi-cau-xin-tha-thu/chuong-224-nguoi-da-cuu-anh-nam-xua-la-toi-khong-phai-bach-lien-hoa.html.]
Vẻ mặt Lục Ninh chợt trở nên khó coi. Cô im lặng một lúc lâu trả lời: “Đó là một kỷ niệm .” Cô xong, Quý Trì Khiêm liền nắm lấy tay cô: “Em , thể .”
Lục Ninh gật đầu: “Cũng , dù cũng chẳng ý nghĩa gì. Dù thì bây giờ khá hối hận vì như , đáng lẽ nên thấy c.h.ế.t cứu.” Vẻ mặt cô mang theo sự châm biếm, điều chọc giận Lục Bác.
“Lục Ninh, cô là vì cô thể giải thích rõ ràng ?”
Tần Hương ở bên cạnh thêm dầu lửa: “Chị Ninh , lúc đó Tứ ca còn đ.á.n.h bọn côn đồ đó, một cô gái nhỏ như chị thể thoát chứ? Chuyện cũng hợp lý.”
“ , cuối cùng bắt, còn đe dọa gọi điện cho một nào đó, bảo đó đích đến chuộc .” Lục Ninh Lục Bác: “Cuối cùng gọi cho , mà là gọi cho một nhà họ Lục khác.”
Lục Bác mím chặt môi: “Là ai? Là Nhị ca ?”
Tần Hương thấy là Nhị ca, cô liền theo: “ Nhị ca luôn thiên vị chị Ninh mà.” Chỉ cần là Lục Nam Phong, cô đều thể thừa nhận.
Lục Ninh như chằm chằm Tần Hương: “Rất tiếc, cô thất vọng , gọi cho Lục Đông Du.”
Sắc mặt Tần Hương ngay lập tức mất hết huyết sắc. Gọi cho Lục Đông Du ? Cái đây?
lúc , xe của Lục Đông Du vặn dừng bên cạnh, cúi xuống xe: “Lục Ninh, bây giờ em cuối cùng cũng hối hận , gọi điện cho ?” Lục Ninh đầu Lục Đông Du: “Có một chuyện hỏi , dù em cũng thể oan ức đội cái nồi đen nhiều năm như .” “Chuyện gì?” “Anh còn nhớ chuyện Lục Bác đ.á.n.h với bọn côn đồ, suýt c.h.ế.t trong con hẻm nhỏ đó ?” Lục Đông Du gật đầu: “Nhớ chứ, lúc đó là em dẫn bọn côn đồ , mới tạo cơ hội cho Tứ ca của em chạy thoát. chính em bọn côn đồ bắt giữ, ép em gọi điện cho đến chuộc, kết quả đúng lúc công tác về gọi điện cho em, là đến cứu em.” Anh xong, hiện trường rơi im lặng c.h.ế.t chóc.
Tần Hương sợ đến nỗi run rẩy, kìm lùi mấy bước, cô chạy.
Lục Ninh đầu về phía Lục Bác: “Nghe rõ ? Anh tin lời , thậm chí cũng tin lời Nhị ca, thì lời hẳn tin chứ?”
Tai Lục Bác ù . Chuyện thể nào. Anh khó tin về phía Tần Hương đang trốn ở góc, hét toáng lên khản cả cổ: “Mày c.h.ế.t tiệt qua đây cho tao, rõ rốt cuộc là chuyện gì?”
Tần Hương sợ hãi xoay bỏ chạy, nhưng vẫn vệ sĩ tóm .
Cô sợ đến nỗi lóc t.h.ả.m thiết: “Tứ ca, em, em thật sự lúc đó chị Ninh bỏ chạy là để dẫn dụ bọn .”
“Vậy tại nãy cô dối?” Lục Bác nắm chặt lấy tóc Tần Hương, sức lực lớn, đôi mắt đỏ ngầu. Tại lừa dối ? Khiến bao nhiêu năm nay đều lừa dối!
Tần Hương đau đớn kêu lên: “Tứ ca, em, em chỉ sự thật thôi, những lời cũng chỉ là suy đoán của em mà thôi. Hồi đó Lục Ninh cũng những chuyện cho ? Tại bây giờ chị mới chứ!”
Lục Bác ngẩng đầu Lục Ninh: “Tại lúc đó cô , cho ?”
Mèo Dịch Truyện
Lục Ninh mang theo vẻ mặt châm biếm liếc Lục Đông Du: “Bởi vì Lục Đông Du , sẽ kể cho chuyện .” Vẻ mặt Lục Đông Du chút tự nhiên: “Anh chắc là quên , nghĩ vốn dĩ đều là em ruột, dù Tần Hương cũng cứu Tứ , quên thì quên thôi.”
“Đại ca, hại em t.h.ả.m hại đến mức nào ?” Giọng Lục Bác thậm chí còn mang theo chút tiếng . Anh chính vì sự hiểu lầm , nên bao nhiêu năm nay mới đối xử tệ bạc với Lục Ninh, cố tình để Tần Hương giày vò Lục Ninh. Kết quả đây là một sự hiểu lầm! Người dối là Tần Hương, lừa dối nhiều năm như .
Lục Bác Lục Ninh, đôi môi run rẩy: “, năm đó là cô cứu .” Cô thể tha thứ cho ?