Sau Khi Cô Lục Độc Lập, Sáu Người Anh Quỳ Gối Cầu Xin Tha Thứ - Chương 301:--: Cởi chiếc váy này ra cho tôi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 01:07:24
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Ninh liếc chiếc váy dính rượu vang đỏ. Nụ mặt cô càng thêm sâu: “Tần Hương, mấy trò bẩn của cô vẫn tệ hại như khi nhỉ.” Con bạch liên hoa thể chiếc váy, nên tiếc dùng thủ đoạn hủy hoại, còn đổ tội cho cô.
“Chị Ninh Ninh, chị cố tình , hại em bẩn chiếc váy , để cả thể giao chiếc váy cho tiểu thư nhà họ Trần đúng ?”
“Rõ ràng là chị giữ chiếc váy , thà hủy , cho nên chị...”
Lục Ninh còn hết câu, hắt rượu vang đỏ cô. Lục Ninh lau mặt, thấy Lục Vụ đang cầm cốc, mà dám hắt cô. Lục Vụ kéo Tần Hương về phía : “Lục Ninh, cô đừng ăn cắp la làng chứ. Cô chiếc váy nên cố tình hủy hoại nó đúng ?”
Lục Ninh lạnh lùng sang: “ hủy hoại chiếc váy thuộc về Tần Hương để gì?”
Lục Vụ hừ lạnh một tiếng: “Cô chính là ghen tị Tần Hương thể mặc chiếc váy còn cô thì . Anh cả, cứ thế dung túng Lục Ninh ngang ngược hống hách ?”
Lục Đông Du nhíu mày Lục Ninh: “Đây là quà sinh nhật tặng tiểu thư nhà họ Trần, em hủy chiếc váy thì ăn thế nào?”
Ánh mắt Lục Ninh đầy vẻ châm biếm, cô đổ vỏ nữa ? Cô còn kịp , thì Lục Lưu dậy: “Anh cả, nãy em rõ, là Tần Hương cố tình đổ rượu vang đỏ lên váy, liên quan gì đến Lục Ninh cả, cô thậm chí còn nhúc nhích.”
Lục Vụ thẹn quá hóa giận: “Đó chẳng vì lời Lục Ninh Tần Hương sợ hãi, nên tay cô mới run giữ vững cốc ?”
“Anh năm, đúng là cố tình gây sự, đổ tiếng lên Lục Ninh.” Lục Lưu suýt chọc tức c.h.ế.t, sang Lục Đông Du: “Anh cả, hôm nay nếu năm tự ý để Tần Hương mặc chiếc váy ngoài, thì xảy chuyện như . Người nên trách là năm và Tần Hương mới đúng!”
Lục Đông Du nhíu chặt mày: “Mấy đứa thể yên tĩnh một chút , nhất định gây chuyện ?”
Lục Vụ vội vàng : “Anh cả, dù chiếc váy bẩn, đều là của Lục Ninh, liên quan gì đến Tần Hương.”
Lục Đông Du trực tiếp Lục Ninh: “Bây giờ chuẩn quà cũng kịp nữa , nhà họ Trần đều chuẩn món quà gì. Hôm đó em đích xin nhà họ Trần.”
Tần Hương thấy câu , ánh mắt lập tức sáng bừng: “Anh cả, hôm đó em cũng nhé, dù chuyện em cũng .”
Chỉ cần thể tham dự tiệc sinh nhật của tiểu thư nhà họ Trần, chắc chắn sẽ quen ít nhà giàu, còn thể dìm Lục Ninh một chút.
Lục Ninh cầm lấy khăn lau mặt: “Không cần phiền phức .”
Lục Đông Du chút tức giận: “Em nữa xem?”
“Cô cần phiền phức .”
Cửa phòng riêng đẩy , Trần Ngữ ở cửa, tất cả bên trong. Ánh mắt Trần Ngữ dừng Lục Ninh, thấy quần áo cô rượu vang đỏ bẩn, ánh mắt khẽ đổi, đó chậm rãi tới.
Sau khi Trần Ngữ xuất hiện, sắc mặt Lục Đông Du lập tức đổi. Lục Đông Du dậy vọt tới, chút căng thẳng Trần Ngữ: “Sao cô đến đây?”
Mèo Dịch Truyện
“ thể đến ? Nghe là bữa cơm gia đình của mấy .”
Trần Ngữ mỉm , đó ánh mắt dừng Tần Hương: “Chiếc váy chút quen mắt nhỉ.”
Lục Đông Du chỉ cảm thấy hôm nay thật xui xẻo. Anh đầu liếc Tần Hương, ánh mắt suýt bốc hỏa, nếu vì hai kẻ ngu ngốc , hôm nay tệ hại đến . Lục Đông Du c.h.ế.t cũng ngờ Trần Ngữ xuất hiện ở đây, rốt cuộc cô thấy bao nhiêu?
Lục Đông Du mở miệng: “Xin , chuyện chiếc váy sẽ giải thích với cô .”
“Ai mặc chiếc váy thì đó mới nên giải thích chứ?”
Trần Ngữ hờ hững Tần Hương: “Tiểu thư , kích cỡ chiếc váy vẻ nhỏ so với cô đấy, cô mặc thấy chật ?”
Biểu cảm của Tần Hương chút tự nhiên, cô đương nhiên kích cỡ váy nhỏ, nên cô vẫn luôn hóp bụng, đến đồ ăn cũng dám ăn nhiều. phụ nữ dựa mà chuyện như chứ?
Lục Vụ nhanh chóng mở miệng, chút khách khí với Trần Ngữ: “Cô là ai hả? Chiếc váy là đặc biệt đặt may cho Tần Hương, cô mặc vặn.”
“Anh năm, câm miệng!”
Trán Lục Đông Du lấm tấm mồ hôi lạnh, Trần Ngữ: “Cô dùng bữa ở phòng riêng nào, sẽ cùng cô , đó giải thích rõ ràng cho cô.”
Trần Ngữ tránh tay Lục Đông Du: “Xem quan hệ của với tiểu thư hề đơn giản nhỉ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-co-luc-doc-lap-sau-nguoi-anh-quy-goi-cau-xin-tha-thu/chuong-301-coi-chiec-vay-nay-ra-cho-toi.html.]
“Cô hiểu lầm , Tần Hương chỉ là em gái .”
“ em gái của hình như chỉ một tên là Lục Ninh, chứ Tần Hương nào đó nhỉ?” Giọng điệu Trần Ngữ vẫn luôn bình tĩnh.
Lục Ninh thấy biểu cảm của Trần Ngữ, trái tim đang treo lơ lửng cũng đặt xuống, xem vị tiểu thư họ Trần cũng yếu ớt như vẻ ngoài. Giây tiếp theo, Trần Ngữ về phía cô, còn đưa khăn giấy tới.
Lục Ninh nhận lấy khăn giấy: “Cảm ơn.”
“Người nên lời là mới .” Trần Ngữ ở bên ngoài thấy tất cả, bộ quá trình đối thoại của nhà họ Lục, và những gì xảy .
Lục Đông Du dịu giọng với Trần Ngữ: “ sẽ bù cho cô một món quà sinh nhật khác.”
Hiện tại vẫn thể đắc tội với nhà họ Trần.
“Không cần , khá thích chiếc váy .” Trần Ngữ chậm rãi về phía Tần Hương, bước chân tuy chậm, nhưng vẫn thể là tiện.
Tần Hương đột nhiên nghĩ điều gì đó: “Anh cả, cô , cô là tiểu thư nhà họ Trần ?” Dù thái độ của Lục Đông Du như , còn gì mà quà sinh nhật, hơn nữa phụ nữ cũng tiện.
Lục Đông Du vội vàng gật đầu: “ , cô chính là tiểu thư nhà họ Trần.”
Biểu cảm của Tần Hương lập tức đổi, cô ngượng ngùng mở lời: “Chị Trần, em...”
“Đừng thấy ai cũng gọi chị, cô còn lớn tuổi hơn đấy.” Trần Ngữ liếc chiếc váy Tần Hương: “Giờ thì cởi món quà sinh nhật của .”
Biểu cảm của Tần Hương lập tức cứng đờ: “Em, em cố ý.”
“Cho dù cô cố ý , nhưng cô mặc váy của khác khoe khoang, thiếu giáo dưỡng ?” Lời của Trần Ngữ như một cái tát giáng mặt Tần Hương.
Tần Hương chỉ cảm thấy vô cùng sỉ nhục, trong mắt cô lướt qua một tia tối tăm, cái con què c.h.ế.t tiệt căn bản xứng đáng mặc chiếc váy như . Cô vội vàng về phía Lục Vụ, tủi : “Anh năm.”
Trần Ngữ kéo Tần Hương : “ đang chuyện với cô, cô trốn cái gì— á!”
Tần Hương dùng sức giằng tay Trần Ngữ , kết quả Trần Ngữ vững, cơ thể mất thăng bằng.
“Cẩn thận!”
“Trần Ngữ!”
Lục Ninh và Lục Đông Du đồng thời lao tới. tốc độ phản ứng của Lục Ninh là nhanh nhất, nên cô đỡ Trần Ngữ ngay lập tức. Cô lo lắng Trần Ngữ trong vòng tay: “Cô chứ?”
Trần Ngữ ngây vài giây, đó đỏ mặt vững: “ .”
Tay Lục Đông Du vẫn còn giơ giữa trung, cuối cùng chút ngượng ngùng rụt về, đầu Tần Hương: “Cô...”
“Cô kiểu gì ? Cô cố ý đẩy ngã đúng ?” Lục Ninh nhanh chóng chất vấn Tần Hương.
Lục Đông Du kinh ngạc liếc Lục Ninh, cô , cứ giành lời của .
Tần Hương tủi nép bên cạnh Lục Vụ: “Anh năm, em thật sự cố ý, em cũng tiểu thư Trần sẽ kéo em .”
“Tần Hương, em vô tội, năm đây chủ cho em.”
Lục Vụ trực tiếp Trần Ngữ: “Tiểu thư Trần, cô đừng vu vạ khác chứ? Tần Hương nhà chúng vốn dĩ thiện lương, bao giờ loại chuyện . Còn cô, nếu chân tay tiện thì đừng tùy tiện ngoài...”
“Câm miệng!”
Lục Đông Du tức giận giơ tay tát Lục Vụ một cái. Lục Vụ kinh ngạc hét lên: “Anh cả, dám đ.á.n.h em, vì một đứa tàn...”
Lục Ninh cầm lấy chai rượu vang đỏ, chĩa miệng Lục Vụ đổ thẳng . Câm miệng !