Sau Khi Cô Lục Độc Lập, Sáu Người Anh Quỳ Gối Cầu Xin Tha Thứ - Chương 35:--: Lục ca của em thành tâm đến xin lỗi ---

Cập nhật lúc: 2025-10-11 10:34:30
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Quý Trì Khiêm lạnh lùng lướt mắt qua: “Cậu đến đây gì?”

 

chẳng việc gì, qua đây chơi với thôi.”

 

“Cậu thể .”

 

Quý Trì Khiêm xách túi , nhưng Cố Tử Phong vẫn lẽo đẽo theo : “Vô tình , còn cố tình nữa đây.”

 

Cố Tử Phong mặt dày bước thang máy, liếc trộm cái túi: “Còn mua cả nước đường nâu nữa , lẽ nào là đến kỳ của nhóc con?”

 

Quý Trì Khiêm thờ ơ đáp một tiếng: “Ừ.”

 

“Nếu tận mắt thấy, thật sự thể tin , Khiêm mà cũng mua đồ dùng phụ nữ, còn mua cả nước đường nâu nữa chứ, chu đáo quá .”

 

Phải rằng tên từ nhỏ đến lớn, bao giờ dịu dàng tỉ mỉ với con gái như . Từ đến nay luôn là con gái vây quanh Quý Trì Khiêm.

 

“Lát nữa nhớ giữ ý, đừng nhóc con sợ.”

 

Quý Trì Khiêm dặn dò xong thì về căn hộ, đến ngoài cửa nhà vệ sinh gõ cửa: “Đồ mua về .”

 

Lục Nịnh thấy giọng , lúc mới chậm rãi đến, nhiệt độ mặt cô tăng lên đáng kể.

 

Cô mở hé một khe cửa, đưa bàn tay thon thả .

 

Quý Trì Khiêm trực tiếp đưa cái túi qua, tay cô trĩu xuống, mua nhiều đến thế ?

 

Lục Nịnh đóng cửa , thấy đủ loại băng vệ sinh, khóe môi cô khỏi nhếch lên.

 

Chắc con gái dùng loại nào, nên mới mua hết tất cả.

 

Lục Nịnh xong mới ngoài, kết quả cô thấy ghế sofa một đàn ông trẻ tuổi lạ mặt đang .

 

Lục Nịnh lập tức cảm thấy ngượng.

 

Cố Tử Phong vẫy tay: “Chào nhóc con, em của Khiêm.”

 

“À .”

 

Lục Nịnh căn nhà đang ở là của bạn Quý Trì Khiêm. Lần nhà hàng dọn dẹp, đuổi hai và Tần Hương ngoài cũng là nhờ ơn .

 

“Anh Khiêm nhắc đến với ? Anh ?”

 

“Không , mượn phòng của , đang định lời cảm ơn trực tiếp với .”

 

Cố Tử Phong : “Cô cứ yên tâm ở, dù cũng nhiều nhà, cũng thường xuyên đến đây.”

 

Lúc , Quý Trì Khiêm từ nhà bếp bước , tay cầm một cốc nước đường nâu, đưa cho Lục Nịnh.

 

Lục Nịnh thấy cốc nước đường nâu, cô cũng ngạc nhiên. Không ngờ Quý Trì Khiêm chu đáo đến .

 

Cô ôm lấy chiếc cốc ấm nóng: “Cảm ơn .”

 

Quý Trì Khiêm biểu cảm thờ ơ: “Uống xong thì về nghỉ ngơi sớm .”

 

Lục Nịnh ngoan ngoãn gật đầu, cô từng ngụm nhỏ uống hết nước đường nâu, cả thấy dễ chịu hơn nhiều.

 

Cô cụp mắt xuống, thực nhiều năm ai quan tâm cô như .

 

Mèo Dịch Truyện

Cô lén Quý Trì Khiêm một cái, nhưng chắc chỉ là đồng cảm với cô nên mới đối xử với cô như thôi. Là cô mặt dày vạ vật ở phòng y tế bài tập .

 

Lục Nịnh nhớ chuyện hôm đó ở nhà hàng, Quý Trì Khiêm ăn cơm với một phụ nữ xinh , chắc cũng phụ nữ khác . Dù lớn hơn cô nhiều như , còn trai nữa, chắc chắn con gái theo đuổi.

 

Lục Nịnh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, phòng sách thu dọn cặp sách, đó trở về căn nhà bên cạnh.

 

về phòng nhận điện thoại của hai: “Lục Nịnh, hôm nay sáu của em chuẩn lời xin kỹ lưỡng như , em còn chỗ nào hài lòng ?”

 

Lục Nịnh lạnh lùng : “Lời xin giả tạo của chỉ là để gia nhập đội game thôi.”

 

“Anh sáu của em xin là thật lòng mà, , em với , bảo sửa ?”

 

Lục Nam Phong hy vọng Lục Nịnh thể hòa thuận với Lục Lưu, đừng giận dỗi nữa.

 

cuối cùng, sẽ gia nhập đội game, càng tha thứ.”

 

Lục Nịnh xong thì cúp điện thoại, cô sớm thấu chiêu trò của sáu, sẽ mắc bẫy .

 

——

 

Sau khi Lục Nịnh , Cố Tử Phong với vẻ mặt trêu chọc : “Anh Khiêm, với cô bé quá ?”

 

“Cậu nhiều quá.”

 

lòng nhắc nhở đấy nhé, đ.á.n.h giá thấp sức hút ngoại hình của ? Cô gái nào mà cưỡng , cộng thêm đối xử với cô bé như , lỡ cô bé thích thì ?”

 

Cố Tử Phong chú ý đến ánh mắt Lục Nịnh Quý Trì Khiêm, tâm tư con gái, dễ hiểu quá mà.

 

Quý Trì Khiêm ghế sofa: “Cô bé thích .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-co-luc-doc-lap-sau-nguoi-anh-quy-goi-cau-xin-tha-thu/chuong-35-luc-ca-cua-em-thanh-tam-den-xin-loi.html.]

 

“Ai ?”

 

“Cô bé .”

 

Cố Tử Phong tặc lưỡi một tiếng: “Nếu , thì vấn đề , đó chính là .”

 

Quý Trì Khiêm mím môi lạnh lùng: “Cậu đừng bậy.”

 

đang nhắc nhở đấy, đừng đến lúc gỡ khúc mắc trong lòng , còn vướng víu với cô gái nhỏ. Anh giúp cô bé, nhiều cách, nhưng đối xử với cô bé như , quá ?”

 

“Cậu , cô bé ở Lục gia sống .”

 

“Cô bé sáu che chở, thể sống ?”

 

Giọng Quý Trì Khiêm trầm đục: “ còn em gái nuôi, là con gái của tài xế. Người nhà họ Lục đối xử với cô bé đó , còn Lục Nịnh thì luôn bỏ qua, đối xử thiên vị.”

 

Lúc đầu cũng nghĩ Lục Nịnh sống khá , nhưng giờ mới phát hiện cô bé giống như một đứa trẻ đáng thương . Khiến kìm lòng mà mềm yếu. Không kìm đối xử hơn với cô bé.

 

Cố Tử Phong xong, thở dài một : “ bảo mà, ở phòng y tế thấy thái độ của cô bé đó, thấy đúng lắm. Cứ tưởng là nhóc con lời, hóa còn ẩn tình. Vừa nãy thấy con bé dáng vẻ ngoan ngoãn, giống như lời đồn chút nào.”

 

Ai mà thể chuyện thiên vị đến chứ? Em gái ruột thì bảo vệ, ngược đối xử với một đứa em gái giả tạo đến thế.

 

“Vậy nên mới bù đắp cho cô bé nhiều hơn, nếu năm xưa cha cô bé gặp chuyện, cô bé cũng sẽ sống cuộc sống như thế .”

 

Quý Trì Khiêm nghiêng đầu, cụp mắt xuống, che nỗi buồn thoáng qua trong đáy mắt .

 

Cố Tử Phong kìm lên tiếng: “Chuyện năm xưa là tai nạn, đừng ôm hết lầm về . Anh đối xử với cô bé, thì cứ , hai cũng coi như là đồng bệnh tương liên.”

 

Cố Tử Phong chút lo lắng, luôn cảm thấy hành động bù đắp của Khiêm vượt quá giới hạn. Có lẽ chính Quý Trì Khiêm cũng nhận điều đó!

 

Ngày hôm trời đổ cơn mưa lớn.

 

Lục Nịnh cơn mưa nặng hạt bên ngoài, nhất thời cảm thấy khó xử. Cô đang đến kỳ, lát nữa giày mà ướt thì bụng chắc chắn sẽ khó chịu.

 

Lục Nịnh thu dọn cặp sách ngoài, đúng lúc thấy tiếng mở cửa bên cạnh.

 

Cố Tử Phong vẫy tay: “Chào buổi sáng, nhóc chanh! Ngoài trời mưa lớn thế , chắc chắn khó bắt xe, chúng đưa cô học nhé.”

 

Quý Trì Khiêm bên cạnh, cô một cái: “Đi thôi.”

 

Lục Nịnh cũng từ chối, tâm trạng vô cớ hơn nhiều.

 

Ba cùng xuống gara, Lục Nịnh thấy chiếc xe sang màu đen, đầu hỏi Cố Tử Phong: “Xe là của ?”

 

Hôm qua Quý Trì Khiêm cũng lái chiếc xe đến đón cô. Tối qua cô giường chợt tra cứu, mới chiếc xe hề rẻ, đến hàng chục triệu.

 

Cố Tử Phong ho khan một tiếng: “À đúng , đây đương nhiên là xe của , mấy đường nét xem? Ngầu !”

 

Cơ hội một chiếc xe miễn phí, lấy thì phí.

 

Quý Trì Khiêm trực tiếp ghế phụ lái, lạnh lùng liếc mắt qua: “Lái xe!”

 

“Được ngay!”

 

Cố Tử Phong sảng khoái, dù chiếc xe đây cũng để mắt tới, kết quả tên cướp mất.

 

Lục Nịnh ở hàng ghế , cách họ đối xử với , bỗng nhiên chút ngưỡng mộ. Vì Tần Hương, cô từ đến nay mấy bạn bè. Rất ngưỡng mộ cách Quý Trì Khiêm và bạn bè giao tiếp.

 

Mưa lớn, đường chút tắc nghẽn.

 

Xe dừng ở cổng trường, nơi đây đông xe nhiều.

 

Quý Trì Khiêm là đầu tiên xuống xe, tay cầm một chiếc ô lớn màu đen, ngoài cửa xe phía .

 

Lục Nịnh ngẩn , cô mở cửa xe bước xuống.

 

Cơn mưa bên ngoài lớn, gần như nhòa thứ xung quanh. dính một giọt mưa nào.

 

Bàn tay thon dài của giơ ô, để lộ một đoạn cổ tay. Chiếc ô rộng lớn che chắn mưa xung quanh, dành cho cô một gian khô ráo.

 

Lục Nịnh hỏi: “Chỉ một chiếc ô thôi ?”

 

“Đương nhiên chỉ một chiếc ô , nhóc chanh, cô cứ cầm ô học .”

 

Cố Tử Phong bất chấp mưa lớn ghế lấy một chiếc ô khác, cạnh Quý Trì Khiêm, rõ ràng là giữ cách với Lục Nịnh.

 

Quý Trì Khiêm sắc mặt đổi, đưa chiếc ô cho Lục Nịnh.

 

Khi cô nhận lấy cán ô, vẫn còn cảm nhận ấm của .

 

Lục Nịnh cụp mắt xuống: “Vậy đây.”

 

Cô bước với tâm trạng .

 

“Chị Nịnh Nịnh, chị chờ em với, em thể chung ô với chị ?”

 

 

Loading...