Sau Khi Cô Lục Độc Lập, Sáu Người Anh Quỳ Gối Cầu Xin Tha Thứ - Chương 36:--: Bạch liên hoa bị vạch trần ---
Cập nhật lúc: 2025-10-11 10:34:31
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Nịnh thấy giọng Tần Hương, lông mày vô thức nhíu . Tần Hương chạy đến ô của cô, tay giơ túi xách lên che mưa, nở một nụ ngây thơ vô hại: “Ô của em cho bạn mượn , chúng chung ạ?”
“Không .”
Lục Nịnh xoay bỏ , cho Tần Hương bất kỳ cơ hội nào. Tần Hương thể tin nổi sững tại chỗ, cơn mưa lớn nhanh chóng ướt quần áo cô , ngờ bao nhiêu đang , Lục Nịnh dám từ chối!
Vẻ mặt Tần Hương tối sầm , vốn dĩ nhân cơ hội để hàn gắn mối quan hệ với Lục Nịnh. Dù cô cũng nhận thấy sự đổi của nhị ca và lục ca, trong lòng dâng lên một chút cảm giác khủng hoảng. Nếu Lục Nịnh thật sự dỗ về thì liệu Lục gia còn chỗ cho cô ? Cho nên cô mới nghĩ sống hòa bình với Lục Nịnh. Không ngờ Lục Nịnh tuyệt tình như , thì đừng trách cô khách khí.
Trong chiếc xe sang trọng bên đường.
Cố Tử Phong chuyện xảy xa: “Tiểu Nịnh Nịnh cũng tính cách đấy chứ, trực tiếp từ chối luôn.”
Ánh mắt Quý Trì Khiêm sâu thẳm: “Làm nên quá Thánh mẫu.”
Tất cả những gì Lục Nịnh trải qua đều do Tần Hương mang đến, mặc dù mấy trai mắt mù, nhưng cô gái tên Tần Hương cũng hề đơn giản.
Lục Nịnh về đến lớp, treo ô ở cuối phòng.
Không lâu Tần Hương ướt sũng trở về lớp, trông vô cùng t.h.ả.m hại. Giáo viên thấy, nhịn hỏi: “Tần Hương, hôm nay em mang ô ? Sao quần áo ướt hết thế , như sẽ cảm đấy.”
Tần Hương để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: “Em ạ.”
Đứa bạn theo đuôi hai lập tức buông lời chỉ trích: “Đó chẳng vì Lục Nịnh bỏ rơi Tần Hương, một cầm ô mất, hại Tần Hương ướt mưa, thật quá đáng mà.”
Lục Nịnh lộ vẻ mặt phiền khó chịu, nó đến . cô còn kịp mở miệng, lớp trưởng lên tiếng : “Rõ ràng em thấy Tần Hương đưa ô cho khác, đó cố tình chen chúc ô của Lục Nịnh. Lục Nịnh , vấn đề gì ?”
Đứa bạn theo đuôi hai phản bác: “Mưa lớn như , dù Lục Nịnh thì cũng thể bỏ rơi khác chứ.”
Lớp trưởng đáp trả: “Thế nhưng Tần Hương thể chung với mà cô cho mượn ô, tại cứ cố chen chúc với Lục Nịnh? Rõ ràng Lục Nịnh thích , cứ cố tình tìm chuyện vui, đó đổ ngược cho Lục Nịnh là bỏ rơi khác. Rốt cuộc là ai đang cố tình dùng đạo đức để ràng buộc khác?”
Lời phát biểu đanh thép của lớp trưởng, trình bày rõ ràng, mạch lạc sự việc. Lục Nịnh chút ngạc nhiên, lớp trưởng mà thấy bộ quá trình, còn giải thích cô. Dù thì đây cô bạn bè gì.
Đứa bạn theo đuôi hai lập tức á khẩu: “Dù Lục Nịnh bỏ rơi khác là sai.” Tần Hương ngờ lên tiếng giúp Lục Nịnh, đây Lục Nịnh ở lớp luôn là cô lập.
Tần Hương giáo viên với vẻ mặt hiểu chuyện: “Thưa cô, em thật sự ạ, đây đều là hiểu lầm thôi.”
Giáo viên ho khan một tiếng, cũng hỏi thêm nữa: “Được , bây giờ bắt đầu học.” Tần Hương bỏ lơ tại chỗ, cô ngờ giáo viên thật sự truy hỏi đến cùng. Đáng ghét! Chuyện giống với những gì cô nghĩ!
Sau tiết học , Lục Nịnh lập tức đến nhà vệ sinh. Cô bước từ buồng vệ sinh, lúc gặp đứa bạn theo đuôi hai đang lén lút khác.
Mèo Dịch Truyện
Sau khi Lục Nịnh xuất hiện, bồn rửa tay trở nên vô cùng yên tĩnh. Đứa bạn theo đuôi hai trực tiếp bằng giọng điệu mỉa mai, châm chọc: “Có vài đó, rõ ràng sai mà còn tỏ đúng lý, chẳng chỉ dựa là thiên kim nhà giàu thôi , gì đáng vênh váo chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-co-luc-doc-lap-sau-nguoi-anh-quy-goi-cau-xin-tha-thu/chuong-36-bach-lien-hoa-bi-vach-tran.html.]
Đối phương còn cố tình hắt nước rửa tay cô. Lục Nịnh vốn dĩ phiền vì đến kỳ kinh nguyệt, còn cứ chọc . Cô đá mạnh thùng nước lau sàn.
Đứa bạn theo đuôi hai sợ hãi hét lên: “Mày gì ?”
Lục Nịnh nhấc mí mắt lên, tỏa khí chất u ám: “Nếu còn , mày tin sẽ đổ nước miệng mày, rửa sạch cái miệng thối tha của mày!” Cô chậm rãi tiến lên, khiến đứa bạn theo đuôi sợ hãi lùi liên tục. Giọng cô lạnh nhạt: “Nếu là thiên kim Lục gia, thì mày điều mà sống , tránh để nộp hết những bằng chứng các gian lận giúp Tần Hương cho nhà trường. Đến lúc đó, Tần Hương thể , nhưng mày thì chắc .”
Đứa bạn theo đuôi một kể từ vụ gian lận đó xin nghỉ học và trường nữa. Lục Nịnh sắc mặt tái nhợt, cả trông cáu kỉnh và dễ chọc. Đứa bạn theo đuôi hai sợ đến ngây , chuồn mất dép. Lục Nịnh lúc mới rời khỏi nhà vệ sinh, lớp trưởng Tưởng Lộ đến bên cạnh cô: “Bạn Lục Nịnh, nếu Tần Hương mách giáo viên, thể chứng cho bạn, nãy là đứa bạn theo đuôi mắng bạn , bạn.”
Lục Nịnh thấy là lớp trưởng, sắc mặt cô dịu vài phần: “Cảm ơn.”
Cô vốn để ý đến đám của Tần Hương. Đáng tiếc vài chính là cần dạy dỗ! Tưởng Lộ đẩy gọng kính đen lên, vẻ mặt chút áy náy: “Xin nhé, đây chúng đều vì màn kịch của Tần Hương mà hiểu lầm , còn cô lập lâu như .” Mọi đều nghĩ Lục Nịnh nhân phẩm , bắt nạt Tần Hương.
Lục Nịnh giọng điệu hờ hững: “Đều là chuyện quá khứ .”
là vì Tần Hương mà cô chẳng bạn bè gì trong lớp. Hiện tại cô nhiều việc , thời gian chấp nhặt chuyện . Lục Nịnh trở về lớp học, thèm Tần Hương lấy một cái. Những lời cô với đứa bạn theo đuôi hai cũng là để cảnh cáo Tần Hương.
Bên ngoài trời mưa lớn suốt một ngày.
Khi tan học, Quý Trì Khiêm gửi tin nhắn cho cô, bảo cô đợi một lát. Lục Nịnh cầm chiếc ô đó, thẳng đến phòng y tế. Chỉ là cô ngờ sẽ thấy Tần Hương giường bệnh truyền dịch ở phòng y tế. Tần Hương nhà đón về , ở đây?
Quý Trì Khiêm bên cạnh sắp xếp chai truyền dịch, thấy Lục Nịnh, mở miệng: “Đợi một chút.”
Lục Nịnh gật đầu. Tần Hương yếu ớt mở miệng: “Chị Nịnh Nịnh, chị đến ạ. Nhị ca sẽ đến đón em, nhưng vẫn thấy , chị thể giúp em gọi điện hỏi xem ạ?”
Lục Nịnh mím môi: “Chính cô tay ?”
“Tương Tương, em chứ?”
Lục Lưu đội mưa , thấy Tần Hương giường bệnh, nhíu mày với Lục Nịnh: “Tương Tương bệnh , nhờ em gọi một cuộc điện thoại khó khăn đến thế ? Em ý kiến với bọn thì , nhưng Tương Tương nợ em gì cả.” Vừa nãy tận tai thấy tiếng Lục Nịnh từ chối. Lạnh lùng và băng giá.
Lục Nịnh những lời buộc tội quen thuộc, cô thấy quen . Quý Trì Khiêm lạnh lùng mở miệng: “Chẳng là các phụ trách nhiệm , liên quan gì đến Lục Nịnh?”
“Đó chẳng vì sáng nay Lục Nịnh từ chối chung ô với Tần Hương, hại em dính mưa mà đổ bệnh !” Lục Lưu phục: “Lục Nịnh, bây giờ thành tích của em tiến bộ nhiều, nhưng em cũng thể dùng cách để Tương Tương bệnh. Em rõ ràng em sức khỏe , em thể đuổi em chứ?”
Lục Nịnh thần sắc đổi: “Bởi vì ghét cô .”
“Lục Nịnh! Em quá đáng lắm , cha của Tương Tương cứu mạng em! Em đối xử với con gái của ân nhân cứu mạng như ?” Lục Lưu kiềm chế mà nổi giận. Anh thấy vẻ lạnh lùng vô tình của Lục Nịnh, chỉ cảm thấy thất vọng: “Lục Nịnh, từ khi em quen với vị hiệu y , em trở nên ngày càng giống em nữa .”
Quý Trì Khiêm khẩy: “Anh cảm thấy Lục Nịnh đổi, mà là cô chịu tham gia đội tuyển, cảm thấy cô còn như đây mặc cho các bắt nạt, như một con ch.ó ngoan ngoãn việc mà than vãn. Cho nên các mới thẹn quá hóa giận như . Suy cho cùng, vẫn là còn nhận lợi ích từ Lục Nịnh nữa.”
Lục Lưu tức đến giậm chân: “Lục Nịnh, em cũng nghĩ như ?”