Sau Khi Cô Lục Độc Lập, Sáu Người Anh Quỳ Gối Cầu Xin Tha Thứ - Chương 404:-- Đuổi Tần Hương ra ngoài cho tôi ---

Cập nhật lúc: 2025-10-12 13:11:33
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Ninh tiểu thư giả tạo giả vờ đau bụng, cô hề nhúc nhích mí mắt. Dù những trò lừa gạt của cô bao năm nay cô thấy quá nhiều, liếc mắt một cái là thể nhận Tần Hương đang lợi dụng việc đau bụng để giở trò.

 

Tần Hương đáng thương với Lục Vụ: “Anh năm, em lẽ thể dập đầu , bụng em khó chịu quá.”

 

“Anh , lấy em trọng. Bây giờ em là phụ nữ thai, đặc biệt hơn, giống bình thường.”

 

, em lo chị Ninh Ninh sẽ tức giận.”

 

Tần Hương cố ý liếc Lục Ninh, ánh mắt mang theo một tia khiêu khích. Quả nhiên Lục Vụ ngẩng đầu mắng Lục Ninh: “Em còn hiểu chuyện ? Không thấy bụng chị dâu em khỏe ? Còn ép cô dập đầu, em lương tâm ?”

 

Lục Ninh lạnh lùng : “Vậy thì hai cút hết cho ! Đây là biệt thự của !”

 

“Cô nãy đồng ý giao biệt thự cho cháu đích tôn nhà họ Lục ? Giờ căn nhà là của chúng , nên mới là cô!”

 

Lục Ninh lạnh một tiếng: “Anh thật sự dám nghĩ ? Là hai tự cút, tự tay động thủ?”

 

“Lục Ninh, cô đừng quá đáng!”

 

Lục Vụ bây giờ càng ngày càng ghét Lục Ninh, dám đạp đổ mặt mũi của trai như !

 

Lục Ninh quản gia: “Mang hết đồ của hai họ ném ngoài cổng lớn cho .”

 

Quản gia gật đầu, dẫn lên lầu.

 

Tần Hương thấy tình hình , lập tức : “Anh năm, bây giờ?”

 

Lục Vụ tức đến phát điên: “Lục Ninh, em dám di ảnh của bố , em ép c.h.ế.t cháu đích tôn nhà họ Lục ?”

 

“Đuổi hai là ép c.h.ế.t hai ? Vậy thì năm cũng quá vô dụng , ở bên ngoài lẽ chỗ ở ?”

 

Mặt Lục Vụ đỏ bừng, bẽ mặt : “Bao nhiêu năm nay vẫn luôn ở bên cạnh ba, thời gian ngoài mua nhà?”

 

Thực là vì tiền trong tay , đó đầu tư chứng khoán đều thua lỗ hết. Cho nên ngoài tiền cổ tức của gia đình , cũng chẳng nguồn thu nhập nào khác, chắc chắn thể so với cả, hai và những em khác, dù cũng sự nghiệp riêng.

 

Lúc , quản gia cùng mang hành lý ngoài, trực tiếp ném cổng lớn.

 

Lục Vụ tức giận mắng quản gia: “Ông gì đó? Một quản gia như ông cũng dám động đồ của ?”

 

Lục Ninh : “Đây là nhà của , ông là quản gia của , đương nhiên quyền yêu cầu ông như .”

 

“Rốt cuộc là chuyện gì ?”

 

Lục Đông Du từ xe bước xuống, kết quả thấy cổng lớn bừa bộn, khắp nơi đều là quần áo.

 

Tần Hương lóc tới : “Anh cả, Lục Ninh ném hết đồ của em và năm ngoài, còn đuổi chúng em .”

 

Lục Đông Du xong với vẻ mặt cảm xúc: “Vậy hai gì chọc giận cô ?”

 

Tần Hương chợt sững sờ, dường như thể tin Lục Đông Du như . Nếu là đây, Lục Đông Du xong chắc chắn sẽ lập tức chất vấn Lục Ninh mới . Sao bây giờ khác ?

 

Lục Vụ tức giận : “Anh cả, chúng em , rõ ràng là Lục Ninh quá đáng. Rõ ràng Tần Hương khỏe, còn ép cô quỳ dập đầu, lỡ ảnh hưởng đến đứa bé thì ?”

 

Lục Nam Phong mặt lạnh Lục Vụ: “Tần Hương bây giờ mới mấy tháng? Sao thể ảnh hưởng ! Hơn nữa bác sĩ sức khỏe Tần Hương .”

 

Lục Nam Phong: “Huống chi bây giờ còn xét nghiệm ADN, vẫn thể xác định đứa bé trong bụng cô con của chú !”

 

Lục Vụ xong câu , lập tức bực : “Anh hai, thể thấy em sống ?” Anh mong chờ đứa bé đến nhường nào.

 

Lục Nam Phong Lục Vụ với ánh mắt phức tạp: “Anh cũng là vì cho chú, dù vẫn nên cẩn thận thì hơn, dù gì Tần Hương cũng là con gái của kẻ thù g.i.ế.c cha chúng !”

 

Lục Vụ lúc dám gì nữa.

 

Tần Hương chút hài lòng: “Anh hai, đứa bé trong bụng em chính là con của năm, em chắc chắn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-co-luc-doc-lap-sau-nguoi-anh-quy-goi-cau-xin-tha-thu/chuong-404-duoi-tan-huong-ra-ngoai-cho-toi.html.]

 

Lục Đông Du lạnh giọng : “Thôi Tần Hương, điều kiện ban đầu để cô ở đây là mỗi ngày mặc đồ tang dập đầu cho bố . Bây giờ cô cứ theo !”

 

Tần Hương: “Anh cả, nhưng bụng em thoải mái!” Cô chuyện .

 

Lục Đông Du lạnh lùng : “Nếu , thì dọn ngoài .”

 

Lục Vụ: “Anh cả, đối xử với chúng em như ? Trước đây như thế.” Lục Vụ chút hiểu, tại cả đổi nhiều đến .

Mèo Dịch Truyện

 

Lục Đông Du Lục Vụ với vẻ mặt ghét sắt thành thép: “Cha của Tần Hương là kẻ hại c.h.ế.t cha chúng , cô bây giờ còn cấu kết với ngoài biển thủ công quỹ, nếu vì chú, tống cô đồn cảnh sát !”

 

Lục Đông Du Lục Vụ mà cảm thấy trong lòng nghẹn . Anh đây luôn nghĩ Lục Ninh kéo chân, còn thiên vị ngoài. bây giờ , Lục Ninh thực ưu tú. Người thực sự kéo chân là Lục Vụ, đến con gái của kẻ thù cũng cưới!

 

Lục Đông Du tức giận bước đại sảnh, uống cạn ly nước trong một . Hôm nay luôn bận họp, lúc nào ngơi nghỉ.

 

Lục Vụ cuối cùng vẫn , cũng thể . Anh Tần Hương : “Em quần áo xuống dập đầu .”

 

Tần Hương: “Anh năm, bụng em khỏe, lỡ đứa bé chuyện gì thì ?”

 

Lục Vụ: “Anh sẽ đưa em khám bác sĩ, sẽ để đứa bé xảy chuyện gì .”

 

Tần Hương vẫn cảm thấy tủi .

 

Lục Nam Phong ở bên cạnh lên tiếng: “Nếu đứa bé còn, đó cũng là một chuyện .”

 

Trừ Lục Vụ , ai mong chờ đứa bé đời.

 

Tần Hương cũng , chỉ đành lời lên lầu quần áo, cô nhất định giữ đứa bé .

 

Lục Vụ tức giận bước : “Anh cả, bây giờ đổi , trở nên thiên vị Lục Ninh .”

 

Lục Đông Du : “Lục Ninh nhiều chuyện cho gia đình như , chú xem chú gì?”

 

Trước đây quá độc đoán, bỏ qua cảm xúc của Lục Ninh. Lục Ninh vì điều tra sự thật về vụ t.a.i n.ạ.n xe năm đó mà nỗ lực nhiều đến , xứng đáng cả hơn nhiều.

 

Bây giờ Lục Đông Du nhớ thái độ của đối với Lục Ninh những năm qua, lòng nóng như lửa đốt.

 

Lục Vụ lập tức tức giận đến mức thể kiềm chế: “Anh cả, dù đứa bé trong bụng Tần Hương là của em, bất kể thế nào bây giờ cũng giữ đứa bé đó. Em năm đó tàn phế là vì , dù cũng chịu trách nhiệm đến cùng!”

 

Lục Vụ xong cũng tức giận lên lầu.

 

Lục Đông Du lập tức tức giận đến vững, xuống ghế sofa : “ dù năm đó mặt ở đó, liệu chân của nó thể giữ ?”

 

Lục Đông Du xong, đại sảnh im lặng.

 

Lục Đông Du nhận gì, vẻ mặt vài phần tự nhiên.

 

Lục Nam Phong : “Anh cả, còn nhớ chuyện đó , em cứ tưởng để tâm chứ. Vậy những năm qua đổ cho Ninh Ninh, lương tâm c.ắ.n rứt ?”

 

Lục Đông Du lập tức cảm thấy lạnh thấu tim, dám Lục Ninh lấy một cái.

 

Lục Nam Phong nhân cơ hội : “Anh cả, chuyện nên xin Ninh Ninh một tiếng.”

 

Lục Ninh lạnh một tiếng: “Không cần thiết, thèm.”

 

Lục Nam Phong: “Ninh Ninh, cả thật sự .”

 

Lục Ninh: “Vậy nghĩ, đến nước còn quan tâm đến các ? để tâm, nên xin , cũng chẳng bận lòng.”

 

Thần sắc Lục Ninh lạnh nhạt, Lục Nam Phong mà lòng lạnh một nửa, đầu Lục Đông Du: “Anh cả, còn sai đến bao giờ?”

 

Lục Đông Du ngẩng đầu Lục Ninh, ánh mắt phức tạp: “Lục Ninh, năm đó cả thật sự cố ý, ....”

 

 

Loading...