Sau Khi Cô Lục Độc Lập, Sáu Người Anh Quỳ Gối Cầu Xin Tha Thứ - Chương 43:-- Chúng ta là người một nhà huyết thống đậm đà mà ---
Cập nhật lúc: 2025-10-11 10:34:44
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Nịnh ngờ, khung cảnh chào đón là thế . Cô nhớ kiếp kỳ thi đại học, hình như hai và sáu cũng đến, nhưng cuối cùng quan tâm là Tần Hương. Cô vĩnh viễn là sự tồn tại bỏ qua.
Không ngờ, kiếp chuẩn một buổi lễ cho cô.
Nói cảm động thì là dối.
Quý Trì Khiêm tựa hờ cửa xe, hình cao ráo. Anh ngẩng đầu về phía cô, ngũ quan tuấn tú tinh xảo, bớt vẻ lười biếng thường ngày, thêm vài phần nghiêm túc.
Lục Nịnh c.ắ.n nhẹ môi, đó bước về phía .
Quý Trì Khiêm cô với ánh mắt dịu dàng: “Chúc mừng, cuối cùng cũng kết thúc .”
Cố Tử Phong cố gắng vẫy tấm băng rôn: “Tiểu Nịnh Nịnh, đây là bất ngờ chuẩn cho , thích ?”
Lục Nịnh chút ngượng nghịu: “Cảm ơn, chỉ là khoa trương thôi.”
“Khoa trương thì chứ , vẫn hơn những thiếu thành ý, chỉ mang một bó hoa đến.”
Cố Tử Phong giỏi chuyện mỉa mai.
Lục Nịnh ngẩng đầu thấy bên đường, Lục Nam Phong đang ôm một bó hoa tới. Kiếp hai cũng mua một bó hoa, nhưng tặng cho Tần Hương.
Lục Nam Phong mang vẻ mong đợi bước qua đường: “Nịnh Nịnh, đáng lẽ đỗ xe ở đây, nhưng tất cả chỗ đỗ chiếm hết, đành đỗ ở đối diện.”
Lục Nam Phong ngờ đám mặt dày như , dám chiếm hết chỗ đỗ xe chịu !
Cố Tử Phong tặc lưỡi một tiếng: “Nếu thật sự lòng, thì sẽ giống như chúng , đến sớm chiếm chỗ, chứ nước đến chân mới nhảy, chẳng chút thành ý nào. Khiêm?”
Quý Trì Khiêm hờ hững : “Dù thì những ngay cả xin cũng thấy cao quý, chắc chắn sẽ hiểu .”
Sắc mặt Lục Nam Phong gần như giữ nổi.
lúc , Tần Hương cũng chạy : “Anh hai đến ạ, bó hoa mua quá!”
Tần Hương trực tiếp chạy đến mặt Lục Nam Phong.
Vẻ mặt Lục Nam Phong ngượng ngùng, vì chỉ mua một bó hoa. Anh ho nhẹ một tiếng, lướt qua Tần Hương đến mặt Lục Nịnh: “Nịnh Nịnh, chúc em thi đại học thành công!”
Lục Nịnh liếc bó hoa: “Cảm ơn, nhưng bó hoa cứ đưa cho Tần Hương . Kẻo nếu ngoài , nghĩ thiên vị em, để Tần Hương là một cô gái nhận nuôi mà ngay cả một bó hoa cũng .”
Lục Nam Phong chỉ cảm thấy những lời quen tai.
Anh vội vàng : “Bó hoa là mua riêng cho em. Còn của Tương Tương, lát nữa sẽ mua bù cho em !”
“Không , Tần Hương ơn lớn với em, bố cô cứu mạng em! Anh hai thể thiên vị như chứ, nếu chỉ một bó hoa thì chắc chắn tặng cho Tần Hương mới hợp!”
Giọng điệu Lục Nịnh bình thản mà dứt khoát.
Lục Nam Phong cả cứng đờ, trách nào thấy những lời quen. Trước đây hình như cũng từng những lời tương tự. Hơn nữa, mỗi gặp chuyện đồ đủ chia, hình như đều là Lục Nịnh nhường nhịn.
Khi Lục Nam Phong nghĩ đến những điều , trái tim bắt đầu âm ỉ đau. Hóa sai một cách quá đáng từ lâu !
Anh khó khăn mở lời: “Nịnh Nịnh, đây hai...”
“Chuyện cũ qua thì cứ để nó qua , luôn về phía .”
Giọng điệu Lục Nịnh dứt khoát: “Tối nay em còn buổi họp lớp, em đây.”
Cô đến mặt Quý Trì Khiêm: “Cho em nhờ một đoạn!”
Quý Trì Khiêm mặt cô, gì, giúp cô mở cửa xe. Một hàng xe thể thao màu đỏ, vô cùng phong độ rời !
Lục Nam Phong Lục Nịnh lên xe, chạy đến giữ cô , nhưng đôi chân như đổ chì. Nặng tựa ngàn cân, tài nào nhấc chân lên . Bởi vì trong đầu là những lời Lục Nịnh , như những nhát dao, từng nhát từng nhát đ.â.m tim .
Tần Hương một bên, những chiếc xe thể thao ngầu lòi, ghen tị đến mức chua loét.
Không chỉ là một giáo y thôi , lắm tiền thế?
Lục Nịnh cũng tài đấy, thể khiến cái tên giáo y thuê xe để giữ thể diện.
Tần Hương chút cam lòng: “Anh hai, đừng giận nữa, chị Nịnh Nịnh sẽ hiểu lòng của thôi, đợi chị nguôi giận là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-co-luc-doc-lap-sau-nguoi-anh-quy-goi-cau-xin-tha-thu/chuong-43-chung-ta-la-nguoi-mot-nha-huyet-thong-dam-da-ma.html.]
“Em hiểu !”
Lục Nam Phong thật sự cảm thấy Lục Nịnh chắc chắn sẽ tha thứ cho nữa.
Mèo Dịch Truyện
Lúc , Lục Lưu cũng đến: “Anh hai, thi xong , em đặc biệt đặt một nhà hàng, cùng ăn một bữa nhé.”
Tần Hương gật đầu: “Được đó, thôi.”
Lục Lưu quanh: “Lục Nịnh, em ?”
Tần Hương nén sự sốt ruột, mặt vẫn nở nụ : “Chị Nịnh Nịnh cùng giáo y , giáo y đó thuê nhiều xe thể thao như , vẻ hoành tráng.”
Sắc mặt Lục Lưu lập tức đổi: “Anh hai, ngăn ? Thi xong , thể để Lục Nịnh tùy hứng gây chuyện như !”
Lục Nam Phong chút bối rối: “ , thi xong .”
Vừa nãy Lục Nịnh về phía . Cô định về Lục gia nữa ?
Lục Lưu thực do dự lâu nên đến , cuối cùng vẫn đến, nhưng ngờ lỡ mất Lục Nịnh.
Lục Nam Phong chấp nhận sự thật , : “Công ty chút việc, đây, các em cứ ăn .”
“Anh hai, bó hoa tặng cho Tương Tương ?”
Lục Nam Phong bó hoa một cái, đưa cho Tần Hương: “Hôm nay hai chút nhầm lẫn, cũng chúc em thi cử thành công.”
Trong lòng giờ rối bời. Hôm nay cố ý chỉ mua một bó hoa, dành riêng cho Lục Nịnh, để chứng tỏ thiên vị Tần Hương.
Tần Hương buộc nhận bó hoa, nhưng giả vờ ngoan ngoãn : “Anh hai, cảm ơn , thực thể ở Lục gia lớn lên, đối với em mà là chuyện mơ cũng dám nghĩ tới. Đợi em thi đậu đại học, em sẽ dọn ngoài ở, để khỏi khiến chị Nịnh Nịnh cứ mãi giận dỗi với các . Em vẫn chút tự mà.”
Lục Lưu lập tức : “Tương Tương em gì ngốc nghếch , em Lục gia chúng nhận nuôi , em chính là em gái của chúng , chúng là một gia đình! Bên Lục Nịnh tụi sẽ dỗ dành em , liên quan đến em!”
Tần Hương cúi đầu, lộ vẻ yếu đuối.
Lục Nam Phong cuối cùng cũng lên tiếng: “Em sáu của em đúng đó, em cứ yên tâm ở Lục gia , đừng nghĩ nhiều như .”
Lục Nam Phong chật vật rời , nãy mà thật sự nghĩ rằng đề nghị của Tần Hương tồi. như quá bất công với Tần Hương, cô gì sai. Chắc chắn còn cách khác để cứu vãn Lục Nịnh! Dù thì cô và bọn họ mới là một nhà ruột thịt!
Lục Nịnh ở ghế phụ của chiếc xe thể thao màu đỏ, cô vươn tay đón gió bên ngoài, tâm trạng trở nên .
Xe của Quý Trì Khiêm dừng đèn giao thông: “Họp lớp xong thì nhắn tin cho .”
“Em định về thẳng Lục gia.”
Ánh mắt Lục Nịnh bình tĩnh: “Cũng đến lúc một cuộc dứt khoát .”
Kế hoạch ban đầu của cô chính là khi thi xong sẽ rời khỏi Lục gia. Cô ở Lục gia thêm một khắc nào nữa.
“Em định thế nào?”
Lục Nịnh : “Nổi điên một trận , để khỏi họ ám ảnh .”
Bàn tay thon dài của Quý Trì Khiêm đặt vô lăng, thực Lục Nịnh hề yếu đuối như tưởng. Khoảng thời gian cô nhẫn nhịn Lục gia, đều là ảnh hưởng đến kỳ thi . Cô thông minh. Đáng tiếc Lục gia hiểu, cứ nghĩ Lục Nịnh đang giận dỗi!
Quý Trì Khiêm đưa cô đến nhà hàng, Lục Nịnh một tham gia buổi họp mặt bạn bè, cảm nhận khung cảnh náo nhiệt khi nghiệp, cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết cho những tiếc nuối của kiếp .
Sau khi ăn xong, Lục Nịnh bắt taxi về Lục gia.
Quản gia thấy cô về, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Đại tiểu thư, cô về?”
“Đây là Lục gia, trở về chẳng lẽ bình thường ?”
Lục Nịnh trái với thường lệ bật , thẳng về phòng .
Tuy nhiên, cô thấy đồ đạc của Tần Hương trong phòng ngủ của !
Quản gia tiến lên giải thích: “Phòng của tiểu thư Tương Tương tối hôm dột, nên cô tạm thời chuyển sang phòng cô ở vài ngày. Thiếu gia hai hai cô đều là con gái, sẽ để ý nhiều .”
Lục Nịnh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chút lạnh lẽo. Cô trực tiếp ném tất cả ga trải giường và đồ dùng sinh hoạt mà Tần Hương dùng hành lang.
Quản gia kinh ngạc tức giận: “Đại tiểu thư, cô thể như !”