Sau Khi Cô Lục Độc Lập, Sáu Người Anh Quỳ Gối Cầu Xin Tha Thứ - Chương 603:-- Đây là ảnh Quý Trì Khiêm không mặc quần áo sao? ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 13:21:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Ninh giật vì hành động bất ngờ của Quý Trì Khiêm.
Quý Trì Khiêm ôm lấy Lục Ninh: “Cười trộm cái gì thế?”
“Em đang xem ảnh nude của , đương nhiên là lúc một tuổi .”
Lục Ninh cầm một tấm ảnh tay, một đứa bé bụ bẫm đáng yêu mặc chiếc yếm đỏ, trán còn đeo một dải băng đỏ nhỏ, trông vô cùng dễ thương.
Quý Trì Khiêm lập tức giữ chặt tấm ảnh : “Em xem ảnh nude của , để công bằng thì cũng nên xem chứ nhỉ?”
Anh trực tiếp đè Lục Ninh xuống giường, lén lút ném cuốn album sang một bên.
Quý Trì Khiêm cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn càng thêm sâu đậm.
Lục Ninh nghiêng đầu, thở hổn hển : “Lát nữa còn ăn cơm mà.”
Quý Trì Khiêm chống tay cô: “Gấp gáp gì chứ?”
“Em chỉ nhắc một chút thôi.”
Quý Trì Khiêm giường, lên trần nhà: “Nhìn căn phòng , dường như thấy những ngày tháng qua.”
“ , bà nội cưng chiều , giữ nhiều đồ vật cũ của , cũng giúp giữ ký ức tuổi thơ.”
Quý Trì Khiêm nhẹ: “ thấy những thứ ý nghĩa gì cả, thời gian cũng thể ngược.”
“Rất ý nghĩa chứ, ít nhất là khiến em cảm thấy tham gia quá khứ của .”
Lục Ninh cầm album còn xem tiếp, Quý Trì Khiêm liền bên cạnh cô: “Anh ngờ là còn những tấm ảnh .”
“Mẹ dịu dàng.”
Quý Trì Khiêm thấy ảnh của ruột , ánh mắt khựng : “Ừm, nhưng ấn tượng sâu sắc về . Hồi nhỏ gặp nhiều nhất là bà nội.”
Hai cùng xem ảnh một lát, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Người hầu: “Cậu chủ, mợ chủ, đến giờ ăn cơm ạ.”
Lục Ninh vội vàng dậy: “Phải ngoài .”
Quý Trì Khiêm dậy: “Anh quần áo.”
Lục Ninh bên ngoài đợi, nhanh, Quý Trì Khiêm một bộ đồ ở nhà , cả trông thoải mái hơn nhiều.
Hai cùng xuống lầu.
Lục Ninh cách bài trí ở đây: “Không ngờ hồi nhỏ sống ở đây, trông như lâu đài trong truyện cổ tích .”
“Nếu như bố em lúc đó hãm hại, Lục gia cũng sẽ đến Vân Kinh lập nghiệp, chúng từ nhỏ gặp , em cũng thể đến đây chơi. Chúng cũng thể lớn lên bên như thanh mai trúc mã, em lớn lên sẽ gả cho .”
Lục Ninh thấy câu , cô Quý Trì Khiêm: “Anh chắc chắn như là em sẽ thích ?”
“Có tự tin chứ. Hơn nữa, nếu em thích , thì chắc chắn sẽ thích em. Đến lúc đó thể theo đuổi em, cũng thôi.”
Lục Ninh hồi tưởng khả năng , giá mà cô thể trọng sinh khi bố gặp chuyện thì mấy.
Khi đó cô nhất định thể ngăn chặn âm mưu của Mạc gia.
Chỉ tiếc là quá muộn.
may mắn là, tất cả thứ vẫn còn kịp.
Hai cùng xuống lầu, Quý lão thái thái và Quý phu nhân đang ghế sofa.
Quý lão thái thái : “Xem chúng nó đôi .”
Quý phu nhân gật đầu: “ .”
Quý Trì Khiêm mặt cũng nở nụ , chủ động nắm tay Lục Ninh: “Mẹ, bà nội, cảm ơn lời chúc phúc của hai .”
Lòng bàn tay Lục Ninh truyền đến ấm từ , cô nở một nụ .
, bây giờ cô báo thù, và tránh xa các trai, còn tình yêu gia đình chấp thuận.
Quý phu nhân : “Đi ăn cơm thôi, đừng đây nữa.”
“ đúng đúng, ăn cơm.”
Lục Ninh và Quý Trì Khiêm cùng đến phòng ăn xuống, cô thấy bàn bày biện nhiều món ngon, trong đó cả món cô yêu thích, và cả những món đặc sản quê nhà cô.
Có thể thấy bữa cơm chuẩn kỹ lưỡng.
Quý Trì Khiêm gắp thức ăn cho Lục Ninh: “Ăn , bà nội đặc biệt cho chuẩn đó, dù em cũng là đầu về nhà, chắc chắn thể hiện sự chân thành.”
Lục Ninh nếm thử: “Rất ngon.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-co-luc-doc-lap-sau-nguoi-anh-quy-goi-cau-xin-tha-thu/chuong-603-day-la-anh-quy-tri-khiem-khong-mac-quan-ao-sao.html.]
Bữa cơm diễn suôn sẻ và vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Quý lão thái thái lên tiếng: “Vậy thì chi bằng chúng cùng chụp một tấm ảnh gia đình kỷ niệm .”
Quý Trì Khiêm theo bản năng về phía Lục Ninh, là xin ý kiến của cô.
Lục Ninh gật đầu: “Được ạ.”
Cô khá thích khí của Quý gia.
Họ cùng phòng khách, ghế sofa chụp ảnh.
Quản gia cầm máy ảnh, tách một tiếng ghi tất cả.
Lục Ninh nhận ảnh xong, : “Em thể đăng lên vòng bạn bè ạ?”
“Đương nhiên là , nhưng thêm mấy thứ nữa, mới thể hiện sự coi trọng của gia đình chúng dành cho cháu.”
Quý lão thái thái vội vàng cho mang hộp quà lên, Lục Ninh thấy nhiều trang sức và đá quý như , cô hít một .
Cô ngẩng đầu: “Bà nội, những thứ cháu thể nhận.”
“Đây là quà mắt đầu của cháu.”
Quý phu nhân lên tiếng: “Quà gặp mặt của còn mang lên nữa.”
Quý phu nhân tặng là túi xách hàng hiệu xa xỉ phẩm, quần áo, giày dép, và cả thẻ thành viên siêu cấp của các thương hiệu lớn.
Quý phu nhân : “Mẹ tranh với bà nội nữa, nên chuẩn cho con một thứ mà các cô gái trẻ thích. Những chiếc túi đều là phiên bản giới hạn, kiểu dáng kinh điển, đều là chiến lợi phẩm càn quét hồi đó, độc nhất vô nhị cầu. Con mang ngoài, chắc chắn sẽ thể diện.”
Lục Ninh nhiều đồ xa xỉ như , cô đầu Quý Trì Khiêm cầu cứu.
Quý Trì Khiêm kéo tay Lục Ninh: “Vì là và bà nội tặng, em cứ nhận .”
Lục Ninh: “...”
Cô là Quý Trì Khiêm ngăn cản mà, thành nhận hết ?
Lục Ninh nở một nụ gượng gạo nhưng kém phần lịch sự: “Cháu, cháu nhận hết ạ?”
Quý lão thái thái và Quý phu nhân đồng thời gật đầu: “ , nhận hết .”
Lục Ninh nhiều đồ vật như , giá trị ít nhất cũng vài chục triệu chứ.
Hơn nữa những chiếc túi hàng hiệu , tiền cũng chắc mua ?
Quý Trì Khiêm đến bên cạnh, lấy điện thoại : “Vậy để chụp cho mấy một tấm nhé?”
Lục Ninh còn kịp từ chối, hai bên xuống.
Quý lão thái thái đeo một chiếc vòng ngọc tay cô: “Đeo , chụp ảnh sẽ hơn.”
Quý phu nhân đưa một chiếc túi cho Lục Ninh: “Đặt lên đùi , chiếc túi là kinh điển nhất.”
Lục Ninh ngẩng đầu Quý Trì Khiêm, kết quả là chỉ lo chụp ảnh.
Mèo Dịch Truyện
Cuối cùng Lục Ninh trở về phòng ngủ, thấy những món quà chất đống bàn, cô đầu Quý Trì Khiêm: “Vừa nãy ngăn cản chứ?”
Quý Trì Khiêm: “Đây là quà gặp mặt cho em, cứ cầm lấy . Trừ khi em định ở bên cả đời.”
“Những thứ quá đắt giá.”
“Tiểu Lục Ninh, em hiểu lầm gì về phận của ? Quý gia là hào môn một ?”
“ .”
Quý Trì Khiêm nghiêm túc cô: “ là , nếu đồ mang mà quá rẻ, chẳng là gia đình chúng ? Hoặc là họ hài lòng về em.”
Quý Trì Khiêm đống quà bàn: “Rõ ràng là họ hài lòng về em.”
“Những thứ đáng giá bao nhiêu tiền ?”
“Khó lắm. Ít nhất thì mấy món đồ cổ bà nội tặng , đắt.”
Lục Ninh cẩn thận hỏi: “Đắt đến mức nào?”
“Mấy thứ cộng sơ bộ ước tính là một trăm triệu. những chiếc túi của , rõ lắm về giá trị sưu tầm, nên chỉ thể đại khái thôi.”
Lục Ninh kinh ngạc vô cùng: “Một trăm triệu ư?”
Đây chính là đãi ngộ khi gả hào môn ?
Chẳng trách nhiều gả hào môn đến .