Sau Khi Cô Lục Độc Lập, Sáu Người Anh Quỳ Gối Cầu Xin Tha Thứ - Chương 728:-- Cơ hội thực sự chỉ có một lần ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 13:23:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Ninh thấy vẻ mặt cảm động của Lục Vụ, trong lòng cô dâng lên một trận châm biếm.
“Thật đấy, nhưng thể cho bọn họ , cơ hội chỉ một thôi.”
Lục Ninh thấy Lục Nam Phong và Lục Tây Thành đang tới, cô liền im bặt, ném chiếc chân giả cho Lục Vụ: “Sản phẩm của công ty chúng quả nhiên là nhất.”
Lục Vụ cầm lấy chiếc chân giả mang : “ , đây là do em thiết kế mà, chắc chắn sẽ .”
Lục Nam Phong chiếc chân giả, theo lời Lục Tây Thành .
Kiếp Lục Ninh rời khỏi Lục gia, thì sản phẩm thiết kế trong Lục gia, cái phú quý ngút trời cũng thuộc về Lục gia.
Chỉ tiếc là, tất cả thứ đều chính bọn họ tự tay hủy hoại.
Lục Tây Thành mở lời: “Tiểu , hôm nay em chơi gì? lúc nhị ca và lão ngũ đều ở đây, thể cùng em ngoài chơi. Lặn biển , lướt sóng , hoặc là câu cá ở biển khơi.”
Lục Ninh : “Em chợ phiên dạo chơi.”
Lục Nam Phong gật đầu: “Được thôi.”
Lục Tây Thành gì: “Chợ phiên ở đây lộn xộn, em là một cô gái ngoại quốc xuất hiện sẽ thu hút sự chú ý, hơn nữa an ninh ở đây cũng .”
Lục Nam Phong do dự một chút: “Vậy thì chúng thuyền biển dạo chơi , đó bàn bạc chuyện chợ phiên .”
Lục Tây Thành liếc Lục Nam Phong, thêm gì nữa.
Lục Ninh dậy: “Được thôi, hôm nay cứ biển .”
Ra biển dạo chơi cũng khá .
Lục Nam Phong vội vàng gật đầu: “Vậy , hôm nay chúng biển câu cá, còn thể lặn biển nữa.”
Lục Tây Thành mỉm : “Đợi một lát , ở đây du thuyền, thuyền bè đều ở cảng bên .”
Lục Ninh xong thì Lục Tây Thành, rốt cuộc là sợ cô trốn đến mức nào chứ?
Thậm chí ngay cả thuyền bè và dụng cụ cũng điều hết .
Lục Ninh hỏi: “Phải đợi bao lâu?”
“Khoảng hơn bốn mươi phút.”
Hơn bốn mươi phút, xa thật.
Lục Ninh lúc mới nhận vị trí của hòn đảo, nếu cô tự trốn thì chắc chắn sẽ thành công.
Lục Ninh trong lòng thở dài, chuyện từ từ lên kế hoạch mới .
Nếu cô thể đến hòn đảo đó thì quá .
Lục Tây Thành Lục Ninh: “Em lặn biển ? Anh chuẩn đồ lặn và đồ bơi cho em, nhưng đến ngày mai mới mua về . Cảng bên là một làng chài nhỏ, đồ , cần đến thành phố xa hơn để mua.”
“Được.”
Lục Ninh gật đầu, cô trở phòng .
Lục Nam Phong , tay cầm theo trái cây.
Lục Nam Phong áy náy : “Ăn chút , sẽ sắp xếp cho em chợ phiên dạo chơi.”
Lục Ninh gật đầu: “Đợi hãy , các vẽ quá đủ những tờ chi phiếu trống đấy.”
“Lần tuyệt đối sẽ .”
Lục Ninh lạnh một tiếng, bỏ .
Bốn mươi phút , Lục Ninh đến bãi biển ở tầng một.
Cô thấy chiếc du thuyền mặt, quả nhiên sang trọng.
Lục Tây Thành : “Đây là chiếc mua, bình thường ít khi dùng, nhưng nếu em thích thì thể tặng cho em.”
Lục Ninh nhạt: “ thèm khát những thứ , nếu mua, bản cũng tự mua .”
Một nhóm lên thuyền, Lục Tây Thành cũng ở trong đó.
Trông Lục Tây Thành vẻ vui, giới thiệu cho Lục Ninh tất cả các thiết và cấu trúc du thuyền, Lục Ninh cũng lắng chăm chú.
Tất nhiên điều Lục Ninh nhất là cách lái du thuyền, để khi cơ hội rời , cô sẽ dùng đến nó.
Lục Vụ trực tiếp mở lời: “Vậy thì cứ dạy cách lái du thuyền , em thấy cô khá hứng thú đấy.”
Sau khi Lục Vụ , Lục Tây Thành và Lục Nam Phong đồng loạt về phía Lục Vụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-co-luc-doc-lap-sau-nguoi-anh-quy-goi-cau-xin-tha-thu/chuong-728-co-hoi-thuc-su-chi-co-mot-lan.html.]
Bọn họ đều Lục Ninh học cách lái du thuyền, chắc chắn là vì cô đang ấp ủ ý định trốn .
Lão ngũ vì dỗ dành mà đúng là khéo đóng vai .
Lục Tây Thành suy nghĩ một chút, gật đầu : “Được.”
Dù thì du thuyền cũng sẽ neo đậu cạnh hòn đảo, khi sử dụng xong sẽ đưa về cảng để neo đậu.
Lục Ninh căn bản cơ hội sử dụng du thuyền để rời .
Sau khi học cách lái du thuyền, Lục Ninh Lục Tây Thành : “Anh nãy sẽ tặng du thuyền cho ? Đưa chìa khóa cho .”
Mèo Dịch Truyện
“Được, lát nữa về sẽ đưa chìa khóa cho em. du thuyền vẫn lái cảng để neo đậu, nếu em biển, sẽ sắp xếp lái tới.”
Lục Tây Thành cũng rõ ràng với Lục Ninh, dù học , chìa khóa thì cũng vô dụng thôi.
“Được thôi.”
Lục Ninh nghiến răng.
Dù thì cứ lấy chìa khóa , chuyện tính .
Lục Ninh chỉ hứng thú với việc lái du thuyền, các hoạt động đó cô tham gia, chỉ lười biếng boong tàu.
Lục Nam Phong trực tiếp xuống biển lặn.
Lục Vụ bên cạnh Lục Ninh: “Em lặn biển ? Có thể để nhị ca dẫn em , nhưng với cái chân như thì cơ hội xuống nước .”
Lục Ninh nhàn nhạt : “Vậy ít nhất còn sống. Vụ t.a.i n.ạ.n xe năm đó bố đều c.h.ế.t, chỉ mất một chân thôi.”
Lời của Lục Ninh đầy gai nhọn.
Lục Vụ trong lòng áy náy, nên cũng dám cãi .
Rất nhanh, Lục Nam Phong lặn lên, nhặt một con ốc biển đặt mặt Lục Ninh: “Em xem cái em thích ?”
“Cũng khá đấy.”
“Trong biển còn nhiều, em thích loại nào thể xuống cùng chọn.”
Lục Nam Phong chút vui mừng.
Lục Ninh giọng điệu nhàn nhạt: “ lặn biển.”
“Tại ? Em lo lắng nguy hiểm ? Lát nữa chúng cũng thể sắp xếp cùng xuống, em thể yên tâm.”
Lục Ninh Lục Nam Phong như : “Các chẳng lẽ quên , năm đó khi rơi xuống bể bơi, các với như thế nào?”
Sắc mặt Lục Nam Phong đổi hẳn.
Lục Ninh tiếp: “Lúc đó rơi xuống nước, các cứu Tần Tương . Và khi cứu Tần Tương lên, các còn hỏi bao giờ xin , bao giờ mới cho lên.
Cuối cùng cứ trơ mắt giãy giụa trong nước, c.h.ế.t đuối đúng ?”
Vẻ mặt Lục Nam Phong lập tức giữ nữa.
Lục Tây Thành : “Còn chuyện nữa ?”
Lục Vụ lắc đầu: “Lúc đó em ở Lục gia, hề còn xảy chuyện như .”
Lục Nam Phong nở một nụ khổ: “Khi đó, khi đó chúng ... khi đó đều là của chúng .”
Lục Ninh : “Cái cảm giác c.h.ế.t đuối lúc đó, cả đời bao giờ quên , cho nên ghét nước. Năm đó rơi xuống sông suýt c.h.ế.t chìm, nếu bọn bắt cóc vì đưa , e rằng c.h.ế.t trong sông .”
Điều thì đúng thật.
Mắt Lục Nam Phong lập tức đỏ hoe: “ những chuyện chúng đây gây tổn thương cho em.”
“Chẳng lẽ những việc các đang bây giờ gây tổn thương cho ? Các đang thực hiện những hành vi như thế . Chẳng ?”
Du thuyền lập tức im lặng như tờ.
Lục Tây Thành : “Những chuyện như sẽ bao giờ xảy nữa.”
“Anh im miệng , cái gì mà ‘sẽ bao giờ xảy nữa’? Chẳng bây giờ đang xảy ? Những gì các với bây giờ, chẳng khác gì chuyện các ném xuống bể bơi, mặc vùng vẫy suýt c.h.ế.t, ép nhận năm xưa!”
Giọng Lục Ninh đột nhiên cao lên ít.
Lục Tây Thành vốn đang cầm đồ ăn tay, cuối cùng đặt đồ ăn xuống bàn.
Anh nhàn nhạt : “Ăn chút gì , nếu em cảm thấy chơi nữa, chúng về.”
Lục Ninh đột nhiên lạnh một tiếng: “Sao? Không dám trả lời câu hỏi của đúng ?”