Sau Khi Cô Lục Độc Lập, Sáu Người Anh Quỳ Gối Cầu Xin Tha Thứ - Chương 8:--: Quyết tâm từ chối gia nhập đội tuyển ---

Cập nhật lúc: 2025-10-11 10:34:02
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

1_Lục Nịnh cảm thấy cô thật sự thể chịu đựng thêm nữa, thì Tần Hương đến muộn.

 

Tần Hương chạy xin : “Em xin , nãy em bận bàn bạc chuyện thi đấu với các trai, cẩn thận quên mất thời gian.”

 

Lục Bắc bình thản : “Không cả, em cũng đang góp sức cho gia đình, dù cũng hơn mấy kẻ vô ơn bạc bẽo nào đó.”

 

Bác tài xế thái độ ôn hòa: “Không , lát nữa sẽ lái nhanh hơn.”

 

Tuy nhiên cuối cùng vẫn muộn.

 

Hai chạy đến cửa lớp, đúng lúc giáo viên chủ nhiệm bắt gặp.

 

Tần Hương tái mặt, thở hổn hển: “Em xin cô giáo, đều tại em chậm trễ thời gian, mới liên lụy chị Nịnh Nịnh cũng đến muộn.”

 

Lục Nịnh mặt lạnh tanh gì.

 

Giáo viên chủ nhiệm hai một lượt, tươi với Tần Hương: “Cô hiểu , cần giải thích nhiều thế, em .”

 

“Em cảm ơn cô giáo.”

 

Lục Nịnh theo trong, nhưng bên tai vang lên giọng nghiêm khắc của giáo viên chủ nhiệm: “Lục Nịnh, em đừng kéo chân liên lụy Tần Hương nữa, !”

 

Lục Nịnh đầu : “Cô giáo, nãy Tần Hương , là cô liên lụy em đến muộn.”

 

“Thôi , tính cách thường ngày của em là gì, em tưởng ? Em mà còn cãi nữa thì ngoài học .”

 

Lục Nịnh bỏ lỡ cơ hội giảng, vốn dĩ cô tụt nhiều .

 

Cô im lặng bước lớp, tâm trạng tệ.

 

Thật mong kỳ thi sớm đến, như thể sớm thoát khỏi bọn họ.

 

Vào giờ nghỉ trưa.

 

Tần Hương ít vây quanh, cô kể chuyện về đội tuyển chuyên nghiệp, khiến đều vô cùng ngưỡng mộ.

 

Đám tay sai Lục Nịnh : “Có lẽ ghen tị với Tần Hương, nên mới cố ý kéo dài thời gian để đến muộn.”

 

Tần Hương mặt vẫn giữ nụ , nhưng giải thích gì thêm.

 

Lục Nịnh gục bàn ngủ nghỉ, thèm để ý đến đám .

 

Sau khi tan học buổi chiều, Tần Hương cố ý khoe khoang Lục Nịnh: “Hôm nay tớ cũng trại huấn luyện đây.”

 

Lục Nịnh lặng lẽ cất sách vở, đeo cặp sách khỏi lớp học.

 

Tần Hương bóng lưng Lục Nịnh, lộ một vẻ mặt đắc ý.

 

với đám tay sai: “Bài tập hôm nay, như khi, giúp tớ nhé, đừng để cô giáo phát hiện .”

 

“Cậu cứ yên tâm trại huấn luyện theo đuổi ước mơ , bọn tớ nhất định sẽ giúp che đậy.”

 

“Cảm ơn nhé, tớ nhất định sẽ bạc đãi các .”

 

Tần Hương vui vẻ rời , nhất định đạp Lục Nịnh chân, cô mới là cô em gái xứng đáng nhất của Lục gia.

 

——

 

Lục Nịnh đeo cặp sách, thẳng tiến đến phòng y tế.

 

Quý Trì Khiêm ghế, khuôn mặt ôn hòa lịch thiệp thêm vài phần trêu tức: “Có chuyện gì?”

 

“Khụ khụ, em đến bài tập, cầu thu nhận!”

 

Lục Nịnh quen đường quen lối bước , chỉ cần đuổi .

 

Quý Trì Khiêm vẻ tự nhiên như ở nhà của cô, khá bất ngờ.

 

Cứ tưởng cô nhút nhát yếu đuối, dám đến nữa chứ.

 

khi cô hỏi Quý Trì Khiêm câu hỏi, cô vẫn mắng.

 

“Đầu óc em thể đừng giống cái phễu, đổ bao nhiêu chảy bấy nhiêu ?”

 

“Sau đừng hỏi những câu hỏi đơn giản, tự tìm cách giải quyết.”

 

Lục Nịnh phản bác một lời nào, tất cả đều ngoan ngoãn ghi chép .

 

Căn phòng yên tĩnh, bụng cô phát tiếng 'ùng ục'.

 

Lục Nịnh đỏ bừng mặt, cô vốn ăn một cái bánh mì mà kết quả vẫn đói.

 

Quý Trì Khiêm đồng hồ, gọi một suất đồ ăn ngoài: “Ăn cơm .”

 

Lục Nịnh đối diện , thấy vết sẹo lộ cổ tay đàn ông, khỏi hỏi: “Anh t.a.i n.ạ.n xe lúc nào ? Có nghiêm trọng ?”

 

Quý Trì Khiêm lặng lẽ mở hộp đồ ăn ngoài, đặt lên bàn.

 

Anh Lục Nịnh, ánh mắt mờ mịt, mở miệng: “Rất nhiều năm .”

 

“Em cũng , bố em cũng mất trong vụ t.a.i n.ạ.n đó, chỉ còn em và các trai nương tựa .”

 

Lục Nịnh nhớ sự phụ thuộc của các trai đây, trong mắt lóe lên vẻ tự giễu.

 

Ban đầu, khi bố qua đời, cô và các trai trải qua một thời gian khó khăn, lúc đó quan hệ em họ .

 

Từ khi Tần Hương xuất hiện, thứ đều đổi.

 

Tay Quý Trì Khiêm nắm chặt đũa: “Vậy bây giờ em dự định gì?”

 

“Em định thi Đại học Vân, rời khỏi thành phố , bắt đầu một cuộc sống mới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-co-luc-doc-lap-sau-nguoi-anh-quy-goi-cau-xin-tha-thu/chuong-8-quyet-tam-tu-choi-gia-nhap-doi-tuyen.html.]

 

“Khẩu khí nhỏ, với thành tích hiện tại của em, hy vọng gì để Đại học Vân .”

 

“Vẫn còn nhiều thời gian mà, em sẽ cố gắng.”

 

Ánh mắt Quý Trì Khiêm dừng cô, cuối cùng cụp mi, giọng lạnh nhạt: “Sau đừng hỏi những câu quá đơn giản!”

 

Lục Nịnh , là cô vẫn thể tiếp tục hỏi đúng ?

 

Suốt mấy ngày liền, khi tan học, Lục Nịnh đều nán phòng y tế cho đến khi xong bài tập mới .

 

Chỉ điều Tần Hương vì tập luyện game nên ban ngày lên lớp bắt đầu lơ đễnh, thậm chí còn ngủ gật.

 

Đương nhiên, Tần Hương là học sinh giáo viên yêu thích, chỉ cần cơ thể khỏe lắm, giáo viên sẽ quản nữa.

 

Lục Nịnh thấy Tần Hương khoe ảnh trại huấn luyện vòng bạn bè, cùng với video cô sát cánh chiến đấu với các trai trong game, tên game của họ đều theo một kiểu thống nhất.

 

Cái tên cũng giống như kiếp , chỉ là cô tham gia.

 

“Không nghiêm túc bài tập, còn chơi game ?”

 

Quý Trì Khiêm đến bên cạnh cô, thấy video game điện thoại cô.

 

Lục Nịnh lắc đầu: “Không , chỉ xem qua thôi, bây giờ việc quan trọng nhất của em là học.”

 

“Kỳ thi tháng tới, nếu em thể top một trăm, sẽ cho phép em chơi game.”

 

Lục Nịnh ngẩng đầu : “Vậy sư phụ chơi cùng em ạ?”

 

Quý Trì Khiêm cũng chơi trò .

 

2_Quý Trì Khiêm cụp mắt xuống, gương mặt góc cạnh vẫn trai như cũ.

 

Anh : “Lâu chơi, đợi em thi đỗ .”

 

“Một lời định nhé.”

 

Lục Nịnh bóng lưng Quý Trì Khiêm, cô nhất định lọt top một trăm, dù Quý Trì Khiêm trông cũng giỏi giang.

 

Kiếp cô chơi game cũng đỉnh.

 

Đến lúc đó lẽ cô thể âm thầm gây bất ngờ cho Quý Trì Khiêm trong game, tìm chút tự tôn của .

 

Lục Nịnh đột nhiên chút mong đợi.

 

xong bài tập về nhà, nhưng khi bước đại sảnh, thấy hai Lục Nam Phong đang ghế sofa.

 

Cô giật , về sớm thế?

 

Mấy hôm nay, các trai đều ở trại huấn luyện, cơ bản là về muộn ?

 

Lục Nam Phong ngẩng đầu, giọng điệu nghiêm túc: “Đi , giờ mới về!”

 

Lục Nịnh thót tim, thể để phát hiện cô phòng y tế bài tập.

 

Không chút nơi yên tĩnh cuối cùng của cũng mất .

 

Cô cúi đầu xuống đất: “Đi tự học ở bên ngoài ạ, ở đó đông , khí học tập hơn.”

 

“Cặp sách đưa .”

Mèo Dịch Truyện

 

Lục Nịnh đưa cặp sách , thấy hai lật mở tập bài tập của cô, thấy những ghi chép dày đặc và cả bài kiểm tra sai.

 

Lục Nam Phong xong, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

 

Quản gia báo cáo với rằng Lục Nịnh mấy ngày nay về đúng giờ, .

 

Không ngờ cô thực sự đang học.

 

Lục Nam Phong đặt cặp sách xuống: “Nịnh Nịnh, chúng chuyện một chút.”

 

“Anh hai, chuyện gì ạ?”

 

Lục Nam Phong Lục Nịnh đang yên lặng mặt, đột nhiên cảm thấy cô đổi nhiều, nhưng cụ thể là chỗ nào thì .

 

Nếu là đây, Lục Nịnh chắc chắn sẽ tủi lóc, thậm chí còn mách tội.

 

bây giờ cô gì cả.

 

Luôn cảm thấy Lục Nịnh ngày càng khó kiểm soát.

 

Lục Nam Phong : “Dạo Tần Hương tiến bộ nhanh, nếu em cùng huấn luyện, chắc chắn cũng sẽ tiến bộ. Em tài năng, thể dành ít thời gian đến trại huấn luyện, cũng lỡ việc học. Gia đình chúng hòa thuận vui vẻ ? Anh cả về thấy chúng hòa thuận như , cũng sẽ vui.”

 

Lục Nịnh cúi đầu, ánh mắt mang theo vẻ chế giễu.

 

Cô kiên quyết trả lời: “Em tham gia đội tuyển.”

 

“Lục Nịnh, Tần Hương là một thành viên của gia đình chúng , em cũng , chúng cùng tiến cùng lùi, chứ như em mà bài xích con bé. Dù thì bố nó cứu mạng em!”

 

Lục Nam Phong hiểu nổi, cho cô nhiều cơ hội như , Lục Nịnh nắm bắt?

 

Họ đối xử với Tần Hương như , chẳng là để báo đáp ơn cứu mạng cho cô ?

 

Phòng khách yên tĩnh, khí ngưng trệ, dường như đè nén khiến Lục Nịnh khó thở.

 

Cô nắm chặt tay, sắp chịu nổi nữa .

 

Mặc xác !

 

Lục Nịnh chế giễu : “Anh hai, em trả cái mạng cho Tần Hương thì mới hài lòng ?”

 

 

Loading...