Ta giận đến mức bật . Hóa nãy giờ đều là diễn kịch ? Đang bỡn cợt gia đấy ?
Ta định ấn chặt xuống để giành thế chủ động thì bày cái bộ dạng "thấy mà thương" . Giọng yếu ớt: "Lúc nhỏ... từng bọn thái giám đè sỉ nhục... chuyện ... sợ lắm..."
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
...
Ta chịu thua . Không cách nào tiếp tục nữa. Cái cảm giác đau lòng kỳ lạ nơi n.g.ự.c trái kể từ khi mắt cứ vẩn vơ dứt. Nó khiến bất lực, thậm chí còn nghi ngờ kiếp nợ . Thôi thì phóng lao theo lao, nhắm tịt mắt , vật giường một cách buông xuôi: "Ngươi tới ."
Hắn tới thật. Và kết quả là…
Ta lóc gọi cha gọi cũng chẳng thèm dừng . Lúc "giày vò" đến mức trợn trắng cả mắt, cảm thấy vô cùng hối hận.
Trời đ.á.n.h thánh đ.â.m mà! Cái vẻ mặt đáng thương ban nãy biến mất ? Lại lừa gia nữa đúng hả?!
18.
Sáng hôm tỉnh dậy, dù "giày vò" đến mức tàn ma dại nhưng vẫn gượng dậy huấn luyện đám một trận.
Ta chợt nhận : Ta đại khái là thực sự thích Hạc Thanh Y . Nếu , sớm vung đao tiễn về chầu ông bà từ lâu.
Cũng may, vốn là hạng nghĩ thoáng. Thích thì thích , chẳng gì to tát cả. Cứ giữ bên cạnh mà sống qua ngày đoạn tháng cũng tồi.
mà! Ta thầm hạ quyết tâm, ở giường tuyệt đối thể mủi lòng nữa. Nhất định tìm uy nghiêm của một bậc đại trượng phu! Ta xoa tay mài châm, chỉ chờ đến tối để lấy thể diện. Kết quả là, ròng rã suốt ba tháng trời vẫn thành công.
C.h.ế.t tiệt thật! Hắn lấy mà lắm "vết thương lòng" thuở nhỏ với cả "nỗi đau gia đình" đến thế cơ chứ?
Thể diện lấy , đón nhận một tin dữ: "Nhị gia! Quân Khiết Đan lấy cớ công chúa tới để dấy binh, mũi kiếm chỉ thẳng Trung Nguyên. Tên tướng giữ quan hèn nhát chống đỡ nổi bỏ thành tháo chạy! Hiện giờ lũ man di đ.á.n.h tới Gia Lăng Quan !"
Gia Lăng Quan…
Lòng chùng xuống. Đó là phòng tuyến cuối cùng che chở cho Trung Nguyên. Năm xưa cha và , dù trong cảnh tuyệt lương đứt nước, vẫn dùng xương m.á.u để giữ vững cửa quan . Tuyệt đối thể để nó phá vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-coi-su-ton-la-the-tu-de-theo-duoi-vi-sao-ta-lai-bi-an-mat-roi/chuong-10.html.]
Ta bình tĩnh trong thời gian ngắn nhất, trầm giọng phân phó: "Điều động tất cả trong trại thể , lập tức lên đường thủ vững Gia Lăng Quan. Truyền thư cho Dương Nghị đang trấn giữ cửa quan, bảo chuẩn tiếp ứng. Ngươi cầm tín vật của , đến gặp các bộ hạ cũ của cha để trần tình mượn binh, cầu xin họ chi viện."
"Ta là đầu mục phản tặc, thể lộ mặt, sẽ ở đây trấn giữ sơn trại."
Lăng Thập Lục lập tức tuân lệnh, ngược lộ vẻ lo lắng, liếc về phía căn phòng lưng : "Gia, như sơn trại sẽ trống . Dù vẫn còn ngoài ở đây... ngộ nhỡ lộ tin tức, kẻ địch đ.á.n.h úp thì ?"
Ta khẽ nhíu mày, theo bản năng lên tiếng bảo vệ : "Hắn sẽ ." Nói đoạn, búng trán Thập Lục một cái, khóe môi khẽ nhếch lên đầy vẻ phóng khoáng: "Hắn cũng là ngoài. Hắn là Áp trại phu nhân của các ngươi."
19.
Lăng Thập Lục dẫn . Còn ở sơn trại, bắt đầu dốc lòng chuẩn cho một lễ đại hôn.
Lẽ thường mà , hai nam t.ử hán đại trượng phu thì cần gì mấy cái lễ nghi phù phiếm . Huống hồ vốn cũng chẳng hạng thủ lễ, nếu chẳng cái chuyện cướp dâu giữa đường.
Thế nhưng chẳng hiểu , cứ một chấp niệm mãnh liệt rằng cùng thành một lễ đại hôn chính thức. Trái tim vốn nguội lạnh bấy lâu nay bỗng chốc nóng rực lên, và khi ngày cưới đến gần, nó càng đập loạn nhịp hơn bao giờ hết.
Vào ngày hoàng đạo, ôm lấy lồng n.g.ự.c đang đập liên hồi. Cung kính và trang nghiêm bái thiên địa, bái vong linh , bái đối phương, giống như một gã khờ đầu yêu mà cầu xin thượng thương ban phúc. Cầu mong chúng thể bạc đầu giai lão, bầu bạn trọn đời.
Ba lạy xong, lời "Lễ thành" của chủ trì còn kịp thốt , tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang trời từ bên ngoài cắt ngang.
Thám t.ử hớt hải báo tin: "Nhị gia! Một toán quan binh phá cửa trại xông ! Nhìn cờ hiệu, hình như là do Hoàng t.ử hành thống lĩnh!"
Ánh mắt sắc lẹm, rút thanh đao sảnh định xông ngoài. một bàn tay níu chặt vạt áo, đối diện với ánh mắt lo âu của Hạc Thanh Y. Hắn nghiến chặt răng: "Không . Ta từng truyền bất kỳ tin tức nào."
Ta sâu mắt một hồi lâu, cuối cùng vẫn đẩy để bước ngoài, để mặc nam t.ử đó với bóng hình lẻ loi, lạc lõng.
Sau khi sắp xếp cho đám rút lui theo mật đạo núi, một ở chặn hậu, g.i.ế.c địch đến mức hai mắt đỏ ngầu. Trong lúc hỗn loạn, đỡ một đao, cánh tay lập tức đẫm máu. Ta ngước lên, nhận đó là Hạc Thanh Y.
Hắn vội vàng giải thích: "Là Nhị ca của . Huynh vẫn luôn nghi ngờ phận của , đưa hòa vẫn cam tâm, chắc chắn cài cắm thuộc hạ mai phục quanh , từ đó mới dò thực hư của sơn trại."