SAU KHI COI SƯ TÔN LÀ THÊ TỬ ĐỂ THEO ĐUỔI, VÌ SAO TA LẠI BỊ "ĂN" MẤT RỒI? - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-12-20 06:22:36
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng, một bóng hình vận hồng y đội khăn trùm đầu, tĩnh lặng giường. Ta lạnh trong lòng, tiến lên dứt khoát vén khăn trùm. Khóe môi nhếch lên một nụ giễu cợt.

Ta xem xem, cái thứ tiện nhân nam chẳng nam nữ chẳng nữ là hạng gì. Cũng dám đến "tiểu nương"... nương... của ?!

Một gương mặt tiên tư ngọc sắc hiện mắt. Trên gương mặt là đôi mắt sầu muộn chứa chan tình ý, đuôi mắt một nốt ruồi chu sa đỏ thẫm như huyết lệ tương tư. Nhìn đến mức khiến hoa mắt chóng mặt, một luồng nhiệt xông thẳng lên đỉnh đầu.

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

Nam... nam nhân cũng thể đến nhường ?

Thấy há hốc mồm ngẩn ngơ, mỹ nhân đối diện khẽ nhíu mày, "Lão gia... Không, Ngài chắc hẳn là Đại thiếu gia?"

"Tại Ngài xông tân phòng của phụ , còn vén khăn trùm của ?"

Ta bừng tỉnh, lấy dáng vẻ chơi bời phóng đãng, nhướng mày ghé sát : "Tất nhiên là đến thăm vị tiểu nương mới của !" Ghé sát bên tai, lười biếng thổi một : "Tiểu nương kiều diễm như , lòng mực vui mừng!"

Mỹ nhân mở to đôi mắt, gương mặt như ngọc thoáng hiện vẻ chấn kinh. Hắn đẩy mạnh : "Ngài... ý Ngài là gì?"

"Chẳng lẽ ?" Ta hì hì vòng tay ôm lấy eo , "Mỹ nhân , cha già . Làm Di nương của ông thì gì thú vị, là đến nương t.ử của ?"

"Ngươi xem, giờ lành tháng , cha chuẩn sẵn hỷ yến cho chúng ."

Hạc Thanh Y trợn tròn mắt, tức đến mức thở cũng run rẩy: "Ngươi... vô sỉ! Hạ lưu! Ta là thất của phụ ngươi, lễ nghĩa liêm sỉ của ngươi để ?"

Ta , tranh thủ "ăn vụng" một cái lên má . Lý thẳng nhưng khí vẫn hùng hồn: "Ta mực giữ lễ mà! Chẳng đây là đang đến 'hầu hạ' tiểu nương ?"

Đầu cứ thế rúc lòng . Cảm giác mềm mại cùng hương thơm nồng nàn cùng lúc ập đến, "Tiểu nương, tiểu nương, thật thơm quá... Hay là tiểu nương thương lấy đứa con hiếu thuận , cho nếm chút hương hoa?"

Vị tiểu nương t.ử trêu chọc đến mức mặt đỏ tía tai, hiểu nổi một thiếu niên tuấn tú như thể thốt những lời phong tình tục tĩu đến thế.

Đang định đẩy thì cửa phòng bỗng đẩy mạnh. Phúc Bảo ôm một đống đồ, hăng hái bước : "Thiếu gia! Nước ớt và gậy đ.á.n.h ch.ó Ngài cần đây!"

Bắt gặp cảnh tượng hai y phục xộc xệch, giằng co lôi kéo, thiếu niên đờ đẫn như gỗ đá chôn chân tại chỗ.

Ta nhíu mày: "Cút ngoài! Lấy thêm một thùng nước đây."

Thiếu niên lắp bắp .

Ta đối diện với đôi mày khẽ nhíu của tiểu nương, chút chột khẽ ho một tiếng, gượng: "Khụ... để g.i.ế.c gà thôi mà... ha ha ha!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-coi-su-ton-la-the-tu-de-theo-duoi-vi-sao-ta-lai-bi-an-mat-roi/chuong-6.html.]

Hắn hít sâu một , nghiêm túc hỏi: "Ngươi thực sự thích ?"

Ta suy nghĩ một chút, thu nụ cợt nhả, trịnh trọng gật đầu. Người ngay từ cái đầu tiên chạm đến tận tâm can . Cảm giác tê dại nơi lồng n.g.ự.c , tính là nhất kiến chung tình chăng?

Tiểu nương c.ắ.n môi, do dự hồi lâu mới mở lời: "Vậy ngươi xuống ."

Lòng đại hỷ, lập tức thuận theo lên giường. Vị ý trung nhân thế mà thức thời như , định chủ động để "thưởng thức" ?

Lần đầu tiên của , nhất định đại triển hùng phong một phen! Trước hết dùng sự dũng mãnh của "nhị " chinh phục mỹ nhân, mới từ từ dùng chân tình để chiếm lấy trái tim.

Ta mỹ mãn nghĩ thầm, sự vuốt ve của đôi bàn tay ngọc ngà, cả tê dại, thoải mái đến mức như lạc cõi tiên. Đợi đến khi thứ gì đó nóng bỏng, cứng rắn chống , mới nhận điều . Vùng vẫy định dậy rút quân phản công, thì một bàn tay nhẹ nhàng ấn chặt.

Ta trợn tròn mắt. Vị mỹ nhân trông vẻ yếu đào tơ liễu lấy sức lực lớn như chứ?!

Tiểu nương khẽ mỉm . Giống như mãnh thú ngụy trang để lộ nanh vuốt. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng thủ thỉ, thở tựa lan: "Đại thiếu gia, để nô gia hầu hạ Ngài thật ..."

"Khoan ... ưm!..."

Trong phòng nến hồng lay động, tiếng nức nở ngừng. Ngoài trời trăng sáng treo cao, tĩnh lặng tinh tú rơi ngân hà. Một trận cuồng phong lướt qua đóa hải đường, thổi rơi tàn hoa đầy đất.

12.

Mặt Trời lên tới ngọn cây, gốc Hải Đường ôm đầu "tự bế".

Phúc Bảo thôi, nửa ngày mới dám mở miệng: "Thiếu gia... chúng thừa dịp lão gia vội vàng xử lý cửa tiệm ở nơi khác mà 'trộm' mất “hậu viện” của ông , chuyện liệu xảy rắc rối gì ?"

Ta đang phiền não vô cùng, giờ là lúc quan tâm chuyện đó ?

"Mặc kệ lão ! Chuyện xảy vội vàng, lão bất t.ử chí ít nửa năm cũng chẳng về . Cái nhà chẳng do quyết định ?"

"Vốn dĩ chỗ là đồ của nương để . Mọi thứ ở đây đều là của !"

Tiểu tư rõ ràng cũng thấy lý, lập tức nịnh nọt: "Thiếu gia chí !" Hắn nháy mắt hiệu: "Đêm qua ngươi thật dũng mãnh, gọi nước đến tận ba mà!"

Vừa nhắc đến chuyện , "hậu môn" của bỗng thắt chặt , nghiến răng đ.á.n.h trống lảng: "Được... , chuyện đó còn cần ngươi ?" Ta chống cái thắt lưng đau nhức, bủn rủn dậy, cố gắng điều chỉnh tâm trạng. Tuy chút "ngoài ý ", nhưng dù cũng cùng ý trung nhân xuân phong nhất độ.

 

Loading...