“Giang Tranh!!”
 mơ hồ  thấy   phát  một tiếng gào thét tê tâm liệt phế.
... Là giọng của ai?
Ý thức  chìm  một vùng biển xám xịt.
Mở mắt , đập  tầm mắt chỉ là một  gian trắng toát.
Đây là ?
Lại một nghi vấn ùa đến:  là ai?
【 Ký chủ, cô cuối cùng cũng tỉnh ! 】
Một quả cầu ánh sáng bay đến  mặt , ríu rít.
 càng ngây ngốc hơn.
May mắn, dù mất trí nhớ, nhưng kiến thức cơ bản của  vẫn còn.  nhanh chóng nắm bắt  tình huống.
Theo lời của cái thứ gọi là Hệ thống ,  tên là Giang Tranh, là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.  trói buộc với Hệ thống công lược, lựa chọn nam phụ si tình  yêu thích để tiến hành công lược.
Đáng tiếc,  tốn năm năm nhưng nhiệm vụ vẫn thất bại, hơn nữa   c.h.ế.t ngay  ngày hôn lễ của chúng .
Vốn dĩ kết cục của  là như thế.
【 Chủ Thần phát hiện dữ liệu  chút sai sót! Vì cô là nhân vật thức tỉnh trong truyện, tình huống  ngàn dặm mới tìm  một cho nên chúng  cũng  đầu tiên trói buộc với  thức tỉnh. Mãi đến khi nhiệm vụ của cô thất bại mới phát hiện,  thức tỉnh  thể  hủy diệt tùy ý như những  công lược khác. 】
【 Nói một cách khác, cô là một dữ liệu    thể xóa bỏ trực tiếp, chỉ  thể sửa đổi . 】 Hệ thống dừng một chút, 【 Dùng cách  của con  các ngươi, chính là mất trí nhớ! 】
“Vậy nên ký ức của  đều  sửa đổi , bây giờ mới  nhớ gì cả.”   vẻ  hiểu.
【 Ban đầu Chủ Thần định thu hồi cô, nhưng nhiệm vụ của cô  khi ch-ết  xảy  vấn đề lớn! Ngài  tạm thời quyết định đưa cô trở  tiểu thế giới để giải quyết rắc rối . 】
Hệ thống giải thích: 【 Bởi vì Bùi Cảnh Ngôn   gãy  bộ các tuyến trong cốt truyện ! 】
Nghe thấy cái tên xa lạ ,   hiểu vì   rùng .
【 Quên    thì thôi , chẳng  hết, cô chỉ cần   chính là mục tiêu công lược của cô,  đàn ông  bỏ rơi cô... Chẳng qua  khi cô c.h.ế.t,   phát điên. 】
【 Quỹ đạo cuộc đời vốn dĩ của  là si mê nữ chính cả đời, lặng lẽ  hiệp sĩ bảo hộ cho nữ chính, cuối cùng ảm buồn bã   nước ngoài. 】
【 Thế nhưng nam phụ si tình  đang ôm bài vị cùng hũ tro cốt của nữ phụ như cô để tổ chức hôn lễ! 】
Đồng tử  co rút: “À??!”
Làm lớn chuyện đến mức đó ?
Hệ thống nghiêm túc :
【 Không những thế,  còn mặc kệ sống c.h.ế.t của nữ chính, dẫn đến việc nữ chính  nam chính ngược đến ch-ết vì lỡ tay! 】
【 Nam chính bi phẫn  ch-ết, cùng nam phụ bắt đầu tàn sát lẫn ,  ch-ết  ngừng. 】
【 Bùi Cảnh Ngôn   khả năng cũng  thoát ly cốt truyện mà thức tỉnh , cho nên nam chính sắp đấu   , nam phụ   gi-ết  đến mức phát điên . 】
【 Nữ chính   còn, chúng  buộc  giữ  nam chính, ít nhất  cho  sống sót đến lúc kết truyện. 】
【 Vậy nên cô hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc  chứ? Chủ Thần quyết định đưa cô trở về, cứu vãn  cốt truyện đang nguy cấp. 】
 vội vàng hỏi: “Khoan , nhưng  chẳng   c.ắ.t c.ổ  ? Hơn nữa  nhớ gì hết...”
【 Yên tâm, Hệ thống sẽ sắp xếp  thỏa. 】
 chỉ cảm thấy một trận choáng váng,  một lực lượng thần bí kéo  truyền tống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-cong-luoc-nam-phu-tham-tinh-that-bai/chuong-5.html.]
Chờ  rơi xuống đất  nữa,  ngẩng đầu, bất ngờ đối diện với một đôi mắt vô hồn tĩnh mịch.
Hơi thở  khựng .
Chủ nhân của đôi mắt đó nghiêng nghiêng đầu, giọng  phát run rẩy: “... Giang Tranh?”
Người nọ khẽ ,  hiểu vì ,  cảm giác nụ  của   chút bi thương.
“Em đến tới đón  ?”
 lắc đầu.
Người nọ bỗng nhiên dừng , dùng một ánh mắt đen tối đến cực điểm  chằm chằm .
Hệ thống  cho ,   chính là Bùi Cảnh Ngôn.
Người đàn ông  mặt   cao lớn, nhưng  hình   vẻ  gầy gò. Đáy mắt thâm quầng, râu ria xồm xoàm.
Hai vai chùng xuống, trông cô đơn và đáng thương.
Hắn ôm chặt một cái hũ tro cốt.
Trên hộp còn  một tấm ảnh nhỏ, cô gái trong ảnh điềm tĩnh  thẳng  ống kính. Khoảnh khắc ánh mắt đối diện,  suýt chút nữa cho rằng  đang soi gương.
 thử mở miệng giao tiếp với  : “Bùi Cảnh Ngôn?”
Nghe thấy   chuyện, Bùi Cảnh Ngôn lộ  vẻ mừng rỡ như điên, vội vàng bỏ hũ tro cốt trong tay xuống, lao về phía .
Đáng tiếc,  chẳng thể nào với tới hư .
  yên, ngẩng đầu  nhẹ: “  c.h.ế.t .”
Hiện tại  chỉ là một linh hồn hư ảo.
 thấy khóe môi  giật giật, bật  một tiếng nức nở     .
Đôi mắt Bùi Cảnh Ngôn đỏ hoe đến thấm máu, sự hối hận và tình yêu đan xen, từng đợt từng đợt quấn lấy .
“Tranh Tranh, thật sự là em, em  trở ...”
Bùi Cảnh Ngôn chậm rãi vươn tay  chạm  , nhưng   rụt về.
“  sợ hãi đây chỉ là một giấc mơ của .”
“Tranh Tranh... Bọn họ đều   điên ,” Bùi Cảnh Ngôn thở hổn hển dồn dập và nặng nề, “  điên,  chỉ là quá nhớ em.”
  chút nghi hoặc hỏi: “Vì  nhớ ?”
“Người    c.h.ế.t lúc , chẳng  là  ?”
Hệ thống  kể  cho  những gì  xảy   khi  c.h.ế.t.
Thế nhưng ,   mất  ký ức,  khi xem xong những trải nghiệm đó chỉ cảm thấy xa lạ, như thể đang xem câu chuyện của  khác.
Giang Tranh ngày xưa quả nhiên   xóa sổ,  một hình thức khác.
Biểu cảm của Bùi Cảnh Ngôn đông cứng .
“Xin ,  xin ...”
“   em c.h.ế.t,  từng bao giờ...”
“   sẽ như . Lúc đó  chỉ là  tìm  sơ hở của Hứa Sâm , để xạ thủ giải quyết ,  cứu em tới...”
Hắn quỳ xuống, quỳ gối  mặt , dùng giọng  bi thương nghẹn ngào gọi tên  hết   đến  khác, mỗi tiếng gọi đều như   máu.
“Tranh Tranh,    , em tha thứ cho   ?”