Sau khi đoạn tuyệt thân thích, ta mang theo không gian linh tuyền danh chấn thiên hạ - Chương 138: Khó quên suốt đời

Cập nhật lúc: 2025-12-18 09:02:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bốn tới đều là thôn trưởng của các thôn gần huyện thành.

Vừa thấy Ngô huyện lệnh, mấy vị thôn trưởng liền “phịch” một tiếng quỳ xuống.

“Huyện lệnh đại nhân, thôn xóm tai ương thực sự quá nghiêm trọng, nhiều c.h.ế.t, còn nhiều vẫn tìm thấy, thiếu ăn thiếu mặc, cầu xin huyện lệnh đại nhân hãy cứu giúp thôn dân chúng .”

“Cầu xin huyện lệnh đại nhân cứu giúp thôn dân chúng !”

……

Mấy vị thôn trưởng “đông đông đông” sức dập đầu.

Ngô huyện lệnh quả nhiên như Ôn Tiểu Vũ nghĩ, là một huyện lệnh .

Ông vội vàng đỡ các thôn trưởng dậy, để bọn họ xuống, cẩn thận tìm hiểu tình hình các thôn.

Mấy thôn , đêm gió tuyết lớn, hơn một nửa nhà đổ sập, nhiều thôn dân vùi lấp trong đống đổ nát, còn cổng làng gió cuốn bay cả mảng ngoài, ngã c.h.ế.t.

Sáng hôm khi gió tuyết ngừng, bọn họ cũng tổ chức thôn dân tự cứu, quả thực cứu một phần thôn dân, nhưng lương thực và y phục khan hiếm, thôn dân c.h.ế.t cóng và c.h.ế.t đói ngày càng nhiều.

Khó khăn lắm, bọn họ đợi đến khi tuyết tan, đường sá thể , mới vội vàng đến nha môn cầu cứu.

Ôn Tiểu Vũ và Tần Hoành Dương, những kinh nghiệm cứu trợ ở thôn Quế Hoa , lập tức cùng Ngô huyện lệnh bàn bạc, dẫn chia đến mấy thôn .

Nhà cửa đổ nát mấy ngày trôi qua, đống đổ nát hầu như còn khả năng sống sót.

công tác tìm kiếm cứu nạn thì thể ngừng .

Tần Hoành Dương dẫn một phần tướng sĩ và quan binh, từ trong đống đổ nát khiêng từng t.h.i t.h.ể cứng đờ. Ban đầu còn từng trận tiếng than xé lòng, dần dần thì tiếng than cũng còn nữa.

Chỉ còn từng đôi mắt vô hồn tuyệt vọng.

Ôn Tiểu Vũ thì theo Từ Gia Bình, ngừng xuyên qua đám tai dân để chữa bệnh trị thương cho bọn họ.

Trước đó thôn dân tự phát cứu về ít , đều trọng thương.

Lại ít thôn dân đều cảm lạnh. Trong thời đại như thế , nhiễm phong hàn cũng dễ mất mạng.

Bởi Ôn Tiểu Vũ dám lơ là.

Ngô huyện lệnh dẫn dựng lều phát cháo, phát thuốc. Dần dần, dân ở mấy thôn mặt bắt đầu thấy sự sống, còn là vẻ mặt xám xịt như nữa.

Con hy vọng, ắt sẽ ý chí sống sót.

Cứu trợ bốn thôn, tốn ba ngày hai đêm.

Ôn Tiểu Vũ và Tần Hoành Dương vốn chỉ định đến huyện thành xem xét, tiện thể nhắc nhở chuyện dịch bệnh.

Ai ngờ đến liền thể rời , chỉ đành phái về nhà báo tin, đồng thời sai thêm nhiều tướng sĩ đến viện trợ.

Tình hình thôn Quế Hoa định, thôn dân bắt đầu khôi phục sản xuất và tái thiết tai ương, cần nhiều tướng sĩ canh giữ như .

Chỉ để mấy ở nhà bảo vệ an cho nhà, còn đều theo Tần Hoành Dương khắp nơi cứu tế.

Ôn Lực Thư, Ôn Tiểu Tình và Ôn Lệ Lệ cũng đến giúp Ôn Tiểu Vũ.

Bọn họ liên tục việc mười mấy ngày, mới theo Ngô huyện lệnh an trí xong tai dân của huyện An Bình.

Trong thời gian , Ngô huyện lệnh cho đến các thôn để tuyên truyền mấy biện pháp phòng ngừa dịch bệnh của Ôn Tiểu Vũ, và bắt buộc các thôn thi hành theo những biện pháp .

Có thông cáo và yêu cầu của quan phủ, cộng thêm việc bọn họ cứu trợ kịp thời, huyện An Bình cuối cùng cũng vượt qua trận tuyết tai một cách bình yên.

Mặc dù nhiều c.h.ế.t, vô nhà cửa hư hại, tiêu tốn một lượng lớn lương thực và d.ư.ợ.c liệu, nhưng cuối cùng dịch bệnh bùng phát.

Ngô huyện lệnh ghi chi tiết tình hình tai ương và các biện pháp cứu trợ của huyện An Bình, đính kèm trong tấu chương tấu lên triều đình.

Trong tấu chương nhiều nhắc đến công lao của Ôn Tiểu Vũ và Từ Gia Bình, đặc biệt là những đóng góp của Ôn Tiểu Vũ, ông tốn nhiều bút mực để .

Sau khi tình hình của thôn làng cuối cùng định, Ôn Tiểu Vũ, Tần Hoành Dương và Từ Gia Bình cùng những khác với vẻ mặt phong sương trở về huyện thành.

Nơi xe ngựa của bọn họ qua, ven đường đầy những thôn dân tự phát đến tiễn biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-doan-tuyet-than-thich-ta-mang-theo-khong-gian-linh-tuyen-danh-chan-thien-ha/chuong-138-kho-quen-suot-doi.html.]

Thấy xe ngựa của bọn họ đến, thôn dân đồng loạt quỳ xuống dập đầu với bọn họ, trong miệng ngừng lời cảm ơn và chúc phúc.

Ôn Tiểu Vũ những bách tính thuần phác nhưng cần lao, nhịn nước mắt lưng tròng.

Thời đại , bách tính sống ở tầng lớp đáy xã hội thật sự dễ dàng.

dù gặp thiên tai như , bọn họ vẫn kiên cường sống sót, trong lòng giữ vững sự lương thiện và lòng ơn.

Đối với những giúp đỡ bọn họ, bọn họ dành tặng sự cảm kích và lời chúc phúc chân thành nhất.

Nhìn những bách tính nhiệt tình bên đường, Ôn Tiểu Vũ và Tần Hoành Dương cùng những khác đều xuống xe, xuống ngựa, bộ về phía .

Bọn họ hết đến khác hành lễ với bách tính, hết đến khác cổ vũ bách tính.

Cảnh tượng nhiệt liệt cảm động, bọn họ tiến bước chậm rãi nhưng sự ấm áp thì vô biên.

Ôn Lực Thư, Ôn Tiểu Tình và Ôn Lệ Lệ, còn Dư Vi Tiếu, Tây Phong Tây Nguyệt, cùng với các tướng sĩ, ai nấy đều lòng bừng bừng.

Bọn họ cũng giống như bách tính, dùng ánh mắt sùng bái Ôn Tiểu Vũ.

Cảnh tượng bọn họ cả đời khó quên.

Cũng chính là trải nghiệm như thế , khiến Ôn Tiểu Tình và Ôn Lệ Lệ định nghĩa ý nghĩa việc học y của bọn họ.

Trong vô ngày đêm , cảnh tượng ngày hôm nay vẫn sẽ hiện lên mắt bọn họ, ban cho bọn họ sức mạnh vô tận.

Khi xe ngựa của bọn họ mới bước cổng thành, liền thấy từng trận tiếng reo hò, nhiệt liệt chân thật.

Thì là bách tính trong thành nhận tin bọn họ trở về, cũng tự phát đến bên trong cổng thành hai bên đường hoan nghênh.

Ngày , những bách tính nhiệt tình dường như giải phóng tất cả sự nhiệt huyết kìm nén tai ương, hướng về phía bọn họ.

Người dân hô lớn để bày tỏ lòng ơn, mượn tiếng hô đó để cảm nhận vẫn còn sống.

Dùng hết sức để chứng minh vẫn còn sống.

Ôn Tiểu Vũ trong khoảnh khắc liền yêu thích sự nhiệt liệt sôi sục , nó xua tan màn sương mù gió tuyết che phủ, một nữa tràn đầy sức sống.

Tối đó, Ngô huyện lệnh thiết yến tại nha môn để bày tỏ lòng cảm ơn bọn họ.

“Tối nay là gia yến, là gia yến Ngô Triển Bằng cùng gia quyến đặc biệt tổ chức cho tất cả .”

“Không hề chiếm dụng một phân một hào vật tư cứu tế nào, xin yên tâm.”

Ngô Triển Bằng cùng vợ con chiêu đãi Ôn Tiểu Vũ và những khác.

Ở tiền tuyến vùng tai ương mười mấy ngày, cuối cùng cũng thể ăn một bữa cơm ngon lành, đều khách khí mà ăn uống no say.

Yến tiệc là nam nữ cùng bàn, dùng bình phong ngăn cách.

Ôn Lực Thư và Ôn Lệ Lệ từng nghĩ tới, một ngày huyện lệnh đại nhân tự khoản đãi.

Hai kích động câu nệ, sợ từng thấy việc đời mà mất mặt Ôn Tiểu Vũ.

Bởi , hai lượt chằm chằm Tần Hoành Dương và Ôn Tiểu Vũ, xem bọn họ thế nào thì theo thế đó, sợ bỏ sót một bước.

Còn Ôn Tiểu Tình lẽ là do theo Ôn Tiểu Vũ lâu , gặp nhiều lợi hại , nàng ngược còn rụt rè nữa.

Nàng mở to đôi mắt đen láy như hạt nho, tò mò đ.á.n.h giá gia quyến của Ngô huyện lệnh.

Khi nữ quyến nhà huyện lệnh chú ý đến nàng , và ánh mắt bọn họ chạm , nàng liền hào phóng đáp bọn họ một nụ ngọt ngào.

Vẻ đoan trang đại phương thông minh lanh lợi của nàng , khiến huyện lệnh phu nhân và huyện lệnh thiên kim Ngô Cẩn Ngôn yêu thích thôi.

Huyện lệnh phu nhân trực tiếp để nàng ở vị trí , khi dùng bữa ngừng bảo nha giúp nàng gắp thức ăn.

Ôn Tiểu Vũ thấy nhướng mày, liếc Dư Vi Tiếu một cái, chỉ cảm thấy huyện lệnh phu nhân quá đỗi nhiệt tình.

Quả nhiên—

 

Loading...