SAU KHI ĐỔI ĐỜI, TÔI CÀN QUÉT SHOWBIZ - Chương 174: Cầu lớn bị sập
Cập nhật lúc: 2025-11-27 23:43:51
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo lịch trình, tất cả thành viên đoàn phim tối qua rời khỏi Hành Thị, hiện tại thể đang máy bay, hoặc xuống máy bay, đang ngủ bù ở khách sạn.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Vừa bước khỏi công ty, điện thoại Cố Nghiêu Tinh vang lên. Lần là điện thoại của Kiều Vũ Tề.
“Cố Nghiêu Tinh, nguy , sếp hiện tại vẫn đang ở Hành Thị.”
“Anh cái gì?” Bước chân Cố Nghiêu Tinh khựng , sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.
Hiện tại Hành Thị chỉ mất điện mất nước, mà nơi nơi đều là nước lũ. Người cũng , cả thành phố gần như tê liệt.
“Sao cô vẫn ở đó? Tối qua chẳng rời ?”
“Hôm qua đạo diễn nhắc đến chuyện lịch trình tiếp theo hủy, hơn nữa thời tiết nên họ ở Hành Thị nghỉ ngơi. Ai ngờ chỉ một đêm, thành phố ngập…”
Cố Nghiêu Tinh lọt tai nữa. Tay chân lạnh toát. Nếu… nếu Cảnh Lê xảy chuyện gì thì . Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, đầu óc liền trống rỗng.
“Cố Nghiêu Tinh? Cậu đây gì?”
Phía truyền đến giọng của Kỳ Hiển. Cố Nghiêu Tinh lúc mới hồn, mà Kỳ Hiển chạy đến mặt : “Cậu gặp ma , sắc mặt khó coi thế.”
Cố Nghiêu Tinh mở miệng, giọng vài phần hoảng loạn: “Cảnh Lê… Cảnh Lê đang ở Hành Thị.”
Kỳ Hiển cũng sững sờ: “Cô ở Hành Thị gì? Chẳng nghỉ ?”
Cố Nghiêu Tinh tâm phiền ý loạn, căn bản còn tâm trạng giải thích với . Trong đầu hiện tại chỉ một ý nghĩ duy nhất. Anh đến Hành Thị ngay lập tức.
“Cố Nghiêu Tinh!”
Kỳ Hiển đuổi theo vài bước. Cố Nghiêu Tinh ấn thang máy vài nhưng thang máy mãi tới, đầu chạy thẳng cầu thang thoát hiểm.
Kỳ Hiển cũng đuổi theo , tuy cũng hoảng loạn nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo: “Cho dù Cảnh Lê ở Hành Thị cũng sẽ , chỉ thêm phiền thôi.”
cầu thang chỉ vọng tiếng bước chân.
Kỳ Hiển bất chấp tất cả, gọi điện cho Kiều Vũ Tề. Kiều Vũ Tề kể những gì với Cố Nghiêu Tinh cho Kỳ Hiển . Kỳ Hiển day day thái dương. Cố Nghiêu Tinh chắc chắn là Hành Thị. Cậu lúc chẳng thêm loạn .
Anh về nhà thu dọn đồ đạc, tìm mối quan hệ hỏi xem cách nào Hành Thị .
“Con Hành Thị?”
Phía truyền đến giọng của cha .
Kỳ Hiển cúp điện thoại : “Vâng, Cảnh Lê đang ở đó.”
“Chỉ là một trận lũ lụt thôi mà, thể xảy chuyện gì chứ. Cô ở khách sạn chứ ở vùng sâu vùng xa, chẳng qua mất điện mấy ngày, khách sạn sẽ để họ đói .”
“ mà…”
Anh còn hết câu, cha Kỳ nghiêm khắc ngắt lời: “Con . Ta chỉ con là con trai, nếu con xảy chuyện gì, công ty ? Mấy ngày nay con cứ ở yên trong nhà, hết.”
“Ba!”
“Trước con gì đều mặc kệ, nhưng nếu con mệnh hệ gì, ăn với con đây.”
Kỳ Hiển đầu tấm ảnh đen trắng treo trong phòng khách.
Cha Kỳ lùi một bước : “Ta sẽ phái Hành Thị xem giúp con.”
“Cảm ơn ba.” Tâm trạng Kỳ Hiển lắm. Anh nghĩ đến Cố Nghiêu Tinh bất chấp tất cả chạy . Anh dự cảm, , sẽ mất cơ hội. Có những thứ, chung quy vẫn nắm bắt .
Tuy mượn sạc dự phòng nhưng Diêu Lập Văn cô bé hai cái điện thoại, Cảnh Lê tháo sim của lắp máy cô bé. Sau đó đăng nhập WeChat của .
[Cố Nghiêu Tinh: Em vẫn ở Hành Thị ?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-doi-doi-toi-can-quet-showbiz-rojx/chuong-174-cau-lon-bi-sap.html.]
[Điện thoại em tắt máy, chuyện gì xảy ?]
Gần như cứ cách vài phút, Cố Nghiêu Tinh gửi một tin nhắn tới. Tin nhắn gần nhất là nửa tiếng .
[Cố Nghiêu Tinh: Anh đang đường đến Hành Thị.]
Cảnh Lê: "???"
Cô nhớ điện thoại của Cố Nghiêu Tinh, bèn gọi qua. Điện thoại nhanh kết nối.
“Cảnh Lê, cuối cùng em cũng gọi cho , em hiện tại thế nào ?” Đầu dây bên , Cố Nghiêu Tinh nhanh hơn bình thường.
“Em , tối qua quên sạc điện thoại nên tự động tắt nguồn. Sao đến Hành Thị? Bây giờ nguy hiểm lắm.”
Giọng Cố Nghiêu Tinh thả lỏng hơn: “Anh mua một xe vật tư, định xem tình hình thế nào.”
“Nhỡ chuyện gì bất trắc thì ? Em mực nước quá cao, sắp mở đập xả lũ , đến lúc đó nước trong thành phố sẽ dâng cao hơn nữa.”
Da đầu Cảnh Lê tê dại.
Cố Nghiêu Tinh: “Anh điện thoại gọi đến, lát nữa gọi cho em nhé.”
Không đợi Cảnh Lê gì, cúp máy.
Cảnh Lê trong phòng. Cô hận thể xuất hiện ngay bên cạnh Cố Nghiêu Tinh, bắt về ngay lập tức. Với tính cách của Cố Nghiêu Tinh, mang theo một xe vật tư, chắc chắn là cứu trợ. Nhỡ xảy chuyện gì… Chẳng vết xe đổ ?!
[Ký chủ, cô bình tĩnh chút , mức độ lũ lụt sẽ c.h.ế.t . Hơn nữa cô cũng ngăn cản , ba c.h.ế.t trong lúc cứu trợ lũ lụt, cho nên càng thể khoanh tay .]
“Ngươi ba …”
Cảnh Lê bao giờ hỏi Cố Nghiêu Tinh về chuyện gia đình . Tiểu Thần cũng . Cho nên cô gì về cảnh gia đình Cố Nghiêu Tinh. Đây là đầu tiên Tiểu Thần chủ động nhắc tới.
[Ừ.]
Cảnh Lê , cô ngăn Cố Nghiêu Tinh. Nếu , bất luận Cố Nghiêu Tinh , cô cũng theo.
Sau đó, Cảnh Lê thường xuyên nhắn tin cho Cố Nghiêu Tinh, còn bảo Tiểu Thần theo dõi sát , báo cáo tình hình hiện tại của Cố Nghiêu Tinh cho cô.
Diêu Lập Văn tới, thấy Cảnh Lê đang đầy lo lắng, chốc chốc bầu trời ngoài cửa sổ, vẻ mặt tâm thần bất an.
“Cảnh Lê, chị lo lắng về lũ lụt ? Yên tâm , sẽ . Em xem tin tức thấy nhiều tình nguyện viên và lực lượng chức năng đang đến, muộn nhất là khi trời tối sẽ điện thôi.”
“Chị đang lo cho Cố Nghiêu Tinh, mang theo một xe vật tư tới đây.”
“Cái gì?” Diêu Lập Văn cũng hoảng hốt, “Anh chẳng quyên 100 vạn , còn chạy tới gì? Đùa kiểu gì .”
Lần thêm một lo lắng. Thậm chí khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, Cảnh Lê cũng chẳng buồn liếc mắt một cái.
“Cảnh Lê, chị ăn một chút , thì nguội hết.”
Cảnh Lê chằm chằm điện thoại. Cô dám nghịch điện thoại, bao giờ mới điện, nhỡ hết pin thì Cố Nghiêu Tinh sẽ liên lạc với cô. Cô bao giờ thấy thời gian trôi qua chậm chạp như . Cho dù là mười năm sống một ngày bằng một năm ở kiếp cũng sánh bằng lúc .
Diêu Lập Văn thấy khuyên đành tự ăn.
Khoảng hơn 9 giờ, nhân viên phục vụ đến thu dọn bát đũa, còn mang nến tới. Ánh nến le lói chỉ thể chiếu sáng một nhỏ.
Diêu Lập Văn chán quá bắt đầu lướt tin tức.
“Một cây cầu lớn gần Hành Thị sập, ít nhất ba chiếc xe rơi xuống, những xe còn chặn ở đầu cầu. Hiện tại danh tính mất tích vẫn đang điều tra, xin các tình nguyện viên tránh qua cây cầu .” Giọng nữ phát thanh viên vang lên từ điện thoại.
“Cầu sập? Chắc là do gần đây quá nhiều đến Hành Thị…”
Trong đầu Cảnh Lê ong lên một tiếng, cô suýt vững. Cô há miệng định nhưng phát hiện thốt nên lời. Bởi vì cách đây lâu, Tiểu Thần với cô, Cố Nghiêu Tinh sắp đến cây cầu lớn đó.
Giờ cầu sập .
Cô thậm chí dám hỏi.