nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, nghiêm túc dặn dò bà nhất định đừng để  và em gái  , nếu  chuyện  cũng sẽ hóa thành chuyện .
 
Bà nội gật đầu: "Bà nội hiểu, em gái con đố kỵ, còn  con… từ nhỏ nó  bạc đãi con."
 
Bà ôm   lòng như khi  còn bé. Bà   rằng ở kiếp , trong những đêm lạnh lẽo và tăm tối ở vùng núi sâu, chính bà  trở thành nguồn hy vọng duy nhất giúp  cắn răng sống sót.
 
  cho thuê căn hộ một phòng ngủ  , mặc dù tiền thuê  nhiều, nhưng   mỗi tháng  sẽ giao cho bà nội giữ.
 
Đợi công việc của   định, mua  nhà trong thành phố, việc đầu tiên   sẽ là đón bà nội về sống cùng.
 
Đây là tâm nguyện lớn nhất của   khi lên thành phố  học.
 
Sắp tới thời gian công bố kết quả,   chuẩn  vẹn . 
 
Đã đến lúc về nhà .
 
Quả nhiên  danh sách  hề  ba chữ "Lâm Bình Bình" như  dự đoán.
 
Vừa  đến cửa,   thấy Lâm Phương Phương và   chụm đầu  màn hình điện thoại, chỉ trỏ  danh sách công khai.
 
"Con chỉ là kém may mắn một chút thôi . Sang năm, sang năm nhất định tên con sẽ   đó!" Lâm Phương Phương    liếc xéo , giọng điệu cất cao.
 
Mẹ  cưng chiều xoa đầu nó: "Mẹ tin con!"
 
Nói xong, bà   đầu  : "Con giỏi hơn chị con nhiều,  đầu nó  đỗ     mẩy, chẳng  chút sức chịu đựng nào."
 
"Đợi con  tiền  cũng mua cho  một căn nhà nhé, để   hưởng phúc!"
 
Nếu là  đây,   sớm sáp   dùng sự nhiệt thành của  để lấy lòng bọn họ.   ,   đáp lời nào, cứ thế kéo vali  thẳng  phòng.
 
Lâm Phương Phương   theo, dí thẳng màn hình điện thoại  mắt : "Chị, chị xem ,   đầu trúng tuyển  vị trí  cũng họ Lâm, tên là Lâm Thanh…"
 
Giọng điệu nó khoa trương: "Sao mà    giỏi giang thế cơ chứ!"
 
 cúi đầu, miễn cưỡng nhếch môi, tiếp tục sắp xếp đồ đạc trong tay. 
 
 ,   đổi tên.
 
Nhân lúc kiểm tra sức khỏe  đó,   lặng lẽ đổi tên  thành "Lâm Thanh".  và bà nội chung một sổ hộ khẩu, việc thực hiện  hề khó. Chỉ  như ,  mới  thể đảm bảo danh sách công bố   bất kỳ sai sót nào.
 
Mỗi năm Lâm Phương Phương đều xem xét danh sách công bố  kỹ lưỡng, dù năm nay  sơ suất, nhưng nhỡ   bọn họ phát hiện   đỗ thì ?   dám đánh cược liệu bọn họ  nghĩ  cách nào khác để tố cáo   .
 
Đổi tên là nước cờ triệt để nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-em-gai-trom-chung-minh-thu-cua-toi/chuong-3.html.]
 
Số chứng minh thư  thể đổi, nhưng ngay cả ngày sinh của ,   và Lâm Phương Phương còn  nhớ thì  gì đến dãy  dài dằng dặc .
 
Bây giờ, Lâm Phương Phương  bắt đầu rao bán cái dự án bất động sản  bỏ hoang ở kiếp , lôi kéo  mua nhà khắp nơi.
 
Đối tượng mà nó  sức chào bán chính là những  dân mà  sắp phục vụ trong tương lai.
 
Lòng  chùng xuống, rốt cuộc  cũng  thể khoanh tay  .
 
 cẩn thận sắp xếp  những thông tin tiêu cực về dự án đó  đưa đến  mặt nó.
 
"Phương Phương, em  chị  , dự án chung cư  thật sự  vấn đề. Dòng tiền   eo hẹp,  còn là dự án đang trong quá trình thi công, rủi ro quá lớn. Chị khuyên em nên cân nhắc …"
 
  còn  dứt lời, Lâm Phương Phương  gạt phắt tài liệu : "Chị! Chị  thể mong em   kết quả  ? Em  bán mấy tháng ,  thấy vấn đề gì , tòa nhà  là miếng bánh béo bở,  bao nhiêu  tranh  mua, chị hiểu gì mà ?"
 
Mẹ   tiếng thì vội vàng chạy đến: "Bình Bình, con  gì về chuyện bán nhà mà ? Đừng  vì bản    bản lĩnh mà   em gái con  sống !"
 
Lâm Phương Phương lập tức tiếp lời: " ! Cho dù tòa nhà  thật sự là dự án bỏ hoang, em  bán thì những môi giới bất động sản khác cũng sẽ bán thôi mà? Chị  thể ngăn cản  tất cả   ?"
 
Nó   sai,   thể ngăn cản tất cả  .
 
Nhìn ánh mắt thù địch của bọn họ, cuối cùng  cúi đầu, nhẹ giọng : "Vậy thì cứ coi như    gì."
 
Mấy ngày  đó, bọn họ vẫn cứ như thường lệ,  hề   gì.  ,   thành công.
 
Lâm Phương Phương vẫn tiếp tục bán nhà một cách hăng hái, chứng minh thư của   giấu kín đáo,  còn đổi tên, chắc hẳn sẽ  an  tuyệt đối.
 
Cuối cùng  cũng bình yên vượt qua  thời gian công bố kết quả, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng vững vàng hạ xuống. Sau đó,  giấu bọn họ   thủ tục nhập chức ở đơn vị và xin đăng ký ký túc xá.
 
 cứ tưởng rằng cuối cùng cuộc đời   lặng lẽ xoay chuyển,   thể thở phào nhẹ nhõm một chút.  Trần Binh, kẻ mà kiếp    mơ cũng  g.i.ế.c chết, vẫn xuất hiện.
 
Vào   một tháng, lãnh đạo và đồng nghiệp ở đơn vị đều   với .
 
Lần đầu tiên  cảm nhận , hóa  cuộc sống  thể nhẹ nhàng vui vẻ đến , mỗi ngày  cần  cẩn thận  sắc mặt của , cũng  cần  chịu đựng sự phân biệt đối xử rõ ràng của bà  nữa. Mỗi ngày đối diện với bọn họ đều khiến  cảm thấy ghê tởm.
 
Điện thoại rung lên, màn hình hiện tên Lâm Phương Phương,  hít một  thật sâu   máy.
 
"Chị, hôm nay là sinh nhật , chị cũng  định về nhà ?" Giọng  chói tai vang lên từ điện thoại.
 
 lạnh lùng đáp: "Không về,  bận ."
 
Nó liên tục gửi mấy tin nhắn,  phớt lờ, cho đến khi cuộc điện thoại từ nó  reo: "Chị!" 
 
Giọng nó mang theo tiếng  nức nở: "Mẹ   chị   về  lo lắng  yên, còn ngã  thương nữa, em mặc kệ, nếu chị  về thì em sẽ gọi bà nội lên thành phố đấy."