Khi ba vị đại ca khiêng  về phòng,   nôn đến mức lộn ruột lộn gan,    phân biệt  đông tây nam bắc.
Trong cơn mê man,  một bàn tay  lạnh đặt lên trán , quen thuộc vuốt tóc ướt   tai.
"Ai?" Ta yếu ớt hỏi.
Phía  vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.
Không lâu , mùi hoa lan thoang thoảng phả  mặt, nhẹ nhàng, dịu dàng,  khó chịu.
Cùng với đó là một luồng  lạnh, lan từ khóe mắt đến bên môi.
Ta mở bừng mắt.
Sau khi  thiến, để che giấu mùi  cơ thể,  một  thái giám sẽ chọn dùng hương liệu để che đậy.
Nếu  nhớ  nhầm, Kỷ Liên dùng chính là hương hoa lan.
 trong phòng   đèn,    rõ mặt , chỉ  thể nắm đại một góc áo.
Ta cố nén cơn choáng váng hỏi: "Là  ?"
Người nọ  trả lời, chỉ nhẹ nhàng đắp chăn cho , hồi lâu mới thốt  một câu trầm trầm "Ngủ ."
Không lâu , cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến, lúc tỉnh dậy,  thứ  tan biến như khói.
Ta như phát điên tìm kiếm dấu vết của Kỷ Liên.
Ba vị đại ca đang trò chuyện  boong tàu,   hỏi  thuyền còn  ai khác , thì   đầy ẩn ý, nhưng mở miệng    đang  mơ.
Ta  bên mạn thuyền  lâu, đến cơm trưa cũng   về ăn.
Người   yêu tinh   trái tim, nhưng nếu   trái tim, tại  mỗi khi nghĩ đến , nơi đó  đau đến ?
Xuống thuyền, ba vị đại ca theo  về quán trọ,   tay chính là tiền thuê phòng cả năm.
Tuy kinh ngạc, nhưng  cũng   đạo lý nào để từ chối tiền.
Chỉ là từ đó về ,  thường xuyên ngửi thấy mùi hương hoa lan thoang thoảng  ban đêm.
Gọi Phùng Châu đến ngửi, cô      gì cả.
"Lẽ nào thật sự là mơ?"
Phùng Châu cũng thấy kỳ lạ, "  mơ thì  ngửi thấy mùi  mà."
Câu   quả thật đánh thức  trong mộng.
Ta gần như chắc chắn, là Kỷ Liên  đến.
Hắn  chết, nhưng    gặp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ga-cho-cuu-thien-tue/p18.html.]
Ta mai phục liên tục một tháng, nhưng   , cứ đến giờ Tý là   buồn ngủ díp mắt,  bao lâu thì ngủ say như chết,    tìm thấy nguồn gốc của mùi hương.
Ta  thử đặt bẫy chuột ở cửa phòng, thử để dầu gió  gối, nhưng tình hình  hề  đổi.
Tức giận,  tìm đến đầu lĩnh sơn tặc  núi.
Hắn chọn một ngày  trời, dẫn theo một đám sơn tặc bẩn thỉu, hớn hở bắt  lên núi.
Ánh trăng như nước,   trong tân phòng đợi đến mức hoa cũng sắp tàn.
Đại ca sơn tặc chống cằm hỏi : "Muội ,  trễ thế  ,  đoán  cũng sẽ  đến ,    trai    tiền, tiếng lành đồn xa trong vòng bán kính mười dặm, chi bằng chúng  thuận nước đẩy thuyền..."
Hắn nắm chặt hai tay, giơ hai ngón cái lên uốn cong.
Ta  khuôn mặt đầy râu quai nón , lặng lẽ  mặt , "Triệu ca,   quan trọng nhất là  tự    phận."
Hắn cứng họng,  định mở miệng khuyên , trong phòng liền khói mù mịt.
Ta cong khóe miệng, tìm một tư thế  mắt  xuống.
Xem  Kỷ Liên,  bỏ rơi    dễ .
Lại mở mắt ,   ở trong một căn phòng xa lạ.
Bên cửa sổ  một bóng đen,  bò dậy khỏi giường, mượn ánh trăng lạnh lẽo, cuối cùng cũng  rõ mặt .
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
"Tên thái giám chó chết..."
Ta khẽ mắng, nhưng trái tim   kìm  đập loạn, như thể từ khoảnh khắc nhắm mắt , nó  từng ngừng .
Thấy  tỉnh,  khẽ mỉm , đột nhiên mở miệng: "Lại đây."
Giọng  dịu dàng, nhưng  giống như đang gọi chó.
Ta chậm rãi bước tới,  ngừng tự nhủ: Lý Bồ Linh, ngươi  bình tĩnh, gặp  , nhất định   chuyện cho đàng hoàng.
Ánh mắt đen láy  , bên trong chất chứa sự dịu dàng như nước, "Khá hơn chút nào ..."
"Chát!"
Ta   chằm chằm, lòng bàn tay đau đến tê dại. Mấy năm  gặp, lá gan  đúng là lớn hơn  ít, dám cả tát Cửu Thiên Tuế.
Kỷ Liên cũng  nổi giận, chỉ  sững   cúi xuống, kéo   một cái ôm quen thuộc. Hắn dùng  nhiều sức lực, mới  thể áp sát mặt   bên má .
Chỉ một lát ,    còn sức lực giãy giụa nữa.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, "Lý Bồ Linh, nàng thật khiến    bớt lo ."
Ta thấy mũi cay cay, nhưng vẫn cố chấp : "Cửu Thiên Tuế   là  ý gì? Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, dù  chúng  cũng từng đầu ấp tay gối bấy lâu,   bắt cóc  ngay trong ngày đại hôn của ,    quá đáng  ?"
Hắn ôm lấy  thể , nhẹ nhàng đung đưa như dỗ dành một đứa trẻ, "Không  nàng cố ý lừa  tới đây ?"