Đợi đến khi vết m.á.u loang lổ  mặt đất  nắng gắt hong khô,  cổ tay    thêm một vòng vết bầm tím.
Mấy ngày tiếp theo, càng thêm hoang mang lo lắng.
Đông Xưởng c.h.ế.t  nhiều , mấy nha  trong phòng  cũng mất tích  ít.
Kỷ Liên mỗi ngày đều mặt mày âm trầm, chỉ khi gặp  mới  dịu  một chút.
Sau đó   ai  truyền  chuyện  đích  bôi thuốc cho , trong phút chốc, chuyện Lý phủ bay  một con phượng hoàng mới lan truyền khắp nơi.
Nhìn xem, thật quá đáng, bọn họ  dám gọi thê tử của một tên thái giám là phượng hoàng.
Buồn  nhất là, chuyện   là do Kỷ Liên  cho  .
Sau bữa tối,  bưng một chiếc hộp gỗ bằng gỗ đàn hương đến gặp .
Ta mở  xem, bên trong  là một hộp son môi Mị Hoa Nô của Thất Bảo Linh Lung Trai.
Nghe  nguyên liệu  loại son  là vảy  đuôi của giao nhân,  ánh nắng sẽ phát  ánh sáng lấp lánh, nhưng giao nhân  hiếm, vảy đuôi  càng khó kiếm, ngay cả Thất Bảo Linh Lung Trai một năm cũng chỉ sản xuất  một hộp.
Ta kinh ngạc  Kỷ Liên, hỏi: "Cho  ?"
Hắn gật đầu: "Hộ Bộ Thị Lang tặng."
Ta vui mừng khôn xiết, lập tức buông bộ móng tay đang sơn dở, chạy đến  gương vẽ mày tô son.
Sau khi trang điểm xong,   đầu hỏi : "Đẹp ?"
Kỷ Liên xoay chiếc nhẫn ngọc  ngón tay cái, hiếm khi  dập tắt sự nhiệt tình của .
Ngẩng cằm lên: "Đẹp. Đi giày ."
Giọng điệu bình thản, vô tình  vô nghĩa.
Ta  để ý đến lời , mà chạy đến ôm chầm lấy , dùng chân trần đạp lên giày của .
Khoảnh khắc vòng tay ôm eo Kỷ Liên,   nhịn  cảm thán: Hự... eo của Cửu Thiên Tuế đại nhân thật nhỏ a.
"Như  sẽ  lạnh nữa."
Kỷ Liên véo véo má ,   gì, bế  đặt lên giường.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
"Hắn tặng đồ nữ nhi cho ngài  gì?"
Kỷ Liên cụp mắt xuống, tự nhiên cầm lấy nước nhuộm móng tay bằng hoa bóng nước bên cạnh, nhuộm móng tay cho .
"Bởi vì bọn họ , nàng sẽ thích."
Câu   khiến lòng  ngọt ngào.
Hắn  từ chối việc  khác lấy lòng  để nịnh bợ , chẳng  là đang ngầm thừa nhận địa vị của  trong lòng  ?
Ta đắc ý  , nụ   mặt thế nào cũng  giấu .
"Chắc là chuyện  dũng cảm cứu Cửu Thiên Tuế  lan truyền  ngoài ."
Kỷ Liên nhớ đến cú ném đá của , khóe miệng giật giật,  nhanh chóng che giấu , hờ hững "ừ" một tiếng,  vạch trần sự khoác lác của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ga-cho-cuu-thien-tue/p7.html.]
Thế là  càng  nước lấn tới, lắc lắc cánh tay  thương:
"Đốc công, hôm đó   bỏ mặc ngài chạy trốn một , ngài  cảm động ?"
"Có  càng thích  hơn ?"
"Có    mua thứ gì đó để thưởng cho  ?"
Một tràng liên tiếp như , Kỷ Liên cuối cùng cũng  nhịn  nữa,   chằm chằm, đôi môi mỏng liền chặn  cái miệng đang lải nhải của .
Nụ hôn  vô cùng bá đạo, đợi đến khi  hôn đủ ,  chỉ còn  chút  tàn để thở.
Hắn chống hai tay sang hai bên  , hàng mi dài in bóng xuống hốc mắt, trong mắt  là thâm tình, nhưng lời    là...
"Bản đốc còn tưởng, nàng  chạy là vì   hướng Tây ở bên nào."
"..."
Tên thái giám c.h.ế.t tiệt, dị ứng với sự lãng mạn.
Ta trừng mắt  , vẫn  hả giận,  duỗi chân đá  một cái.
Thấy  tức giận, Kỷ Liên liền , ôm   ha hả.
Ta cũng .
Bởi vì  , Kỷ Liên xong .
Trái tim ,    thuộc về .
9
Sau chuyện , những kẻ  lấy lòng Kỷ Liên đều  tìm  đường tắt.
Trong phòng   thêm  nhiều bảo vật quý hiếm, nhưng xem nhiều , cũng chỉ  .
Chỉ  một con ch.ó nhỏ, trông ngốc nghếch,  đáng yêu,  đặt tên cho nó là Bát Vạn.
Hôm đó  đang huấn luyện Bát Vạn giả chết, Kỷ Liên bỗng nhiên   đưa   một nơi.
Giữa làn gió xuân se lạnh, một rừng mai nở rộ kiêu hãnh, chúng muôn hình muôn vẻ, yểu điệu thướt tha,  đến nao lòng, thỉnh thoảng  làn gió mát thổi qua,  khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng.
Ta  thể tin nổi  Kỷ Liên.
Hắn cúi đầu, cả ngàn vạn vì  như tan  trong đôi mắt hẹp dài của .
"Lần   xem , coi như bù  cho nàng."
Sau     cho  , cả vườn mai  đều là mới trồng, Kỷ Liên phái  lên núi suốt đêm, suýt chút nữa  dọn sạch cả chùa.
Ta cay sống mũi, khóe mắt rơi xuống một giọt nước ấm nóng.
Kỷ Liên véo véo má , vén tóc mai   tai cho : "Khóc nhè."
Ta nức nở  chịu thừa nhận: "Mới  ,  chỉ là...  gió... bay  mắt."
Thực  trời quang mây tạnh, nào  gió, chẳng qua chỉ là tâm trạng tác động đến cảm xúc mà thôi.
Kỷ Liên liếc  một cái, rõ ràng là  tin,  : "Muốn  thì , nhịn  gì