Thái tử tìm  một sơn động ẩn khuất, dẫn   trốn, còn cẩn thận ngụy trang cửa động, che giấu  dấu vết.
Ta  xuống đất, nắm chặt vạt váy, vắt  một vốc nước, bắt đầu dò hỏi thái tử:
"Điện hạ, đám thích khách   là do Tam hoàng tử phái đến ? Thiếp thật sự  sợ."
Ta ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, mặt hướng về phía thái tử, vẻ mặt e lệ.
"Điện hạ    Lục đại nhân dùng   mồi nhử? Sao    xuất hiện ở đây?"
Thái tử nhặt cành khô trong động, đốt một đống lửa,   xuống cạnh , xử lý vết thương  cánh tay.
"Ta đoán."
"Hôm qua ở yến tiệc, thấy vẻ mặt ngươi lo sợ bất an,   đoán là ngươi  Lục Vân Cảnh lợi dụng."
"Con   vốn dĩ như , để đạt  mục đích thì  từ thủ đoạn, chẳng quan tâm đến sống c.h.ế.t của  khác. Ta  yên tâm, nên hôm nay cố ý  theo xem ."
Ha ha, thật là thiện lương, quan tâm  khác quá ,  sắp cảm động đến nơi .
Ta ngượng ngùng mím môi , đưa tay che ngực.
"Không ngờ thái tử điện hạ  quan tâm  đến ."
"Ừ,   chú ý đến nàng từ lâu ."
Thái tử đột nhiên nắm lấy tay .
"Ba năm   dẫn quân hồi kinh, giữa muôn  chỉ liếc mắt một cái   trúng nàng. Nàng mặc một bộ váy trắng,  giữa đám đông, dung mạo xinh ,   gặp  yêu,  thể nào quên."
Hả?
Nụ   khóe miệng  lập tức cứng đờ.
15
Thái tử  , ánh mắt đắm đuối,  trừng mắt  thái tử, ngây .
Công thức quen thuộc, mùi vị quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-gia-mu-ta-gap-thai-tu-tam-co/chuong-13.html.]
Chết tiệt, sơ ý , thái tử vẫn đang thăm dò ,  vẫn  tin !
Vậy  tốn công tốn sức cứu   gì? Thà để  c.h.ế.t quách cho xong.
Ta thật sự  hiểu   đang giở trò gì, nhưng nếu   lập trường của thái tử,  lỡ miệng để lộ chuyện thầm mến , đúng lúc  cũng thổ lộ tâm tư với ,  chẳng   nên  chút hành động ?
Ta khựng  một lát, nắm c.h.ặ.t t.a.y thái tử, mắt rưng rưng.
"Vậy chẳng ... chúng  lưỡng tình tương duyệt?"
Thái tử: "..."
"Thật  dám giấu,   sớm tâm duyệt thái tử."
Ta nhào  lòng thái tử ôm chặt lấy .
"Ô ô ô, Tiêu Nguyên ca ca..."
Thân thể đối phương lập tức cứng đờ.
Ta ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của thái tử  bao phủ  ánh lửa cam vàng, khóe mày giật giật  ngừng.
Ta thầm  trộm trong lòng: Không   học  ? Muốn   ghê tởm, hù dọa ? Hừ,  thôi, cho  ,   khi vứt bỏ liêm sỉ thì đáng sợ đến mức nào.
Thái tử cúi đầu  , nhíu chặt mày, ánh mắt thâm trầm khó đoán, như một vực sâu thăm thẳm.
Ngay khi  tưởng  sắp chùn bước,  đột nhiên nắm lấy tay , khàn giọng : "Dao Dao, y phục ướt hết , cởi  hơ lửa cho khô."
Ta giật , theo bản năng rụt  .
"Như ...  tiện lắm ."
Trong mắt thái tử chợt lóe lên một tia sắc bén,  bừng tỉnh,  vẫn đang thăm dò ,   giữ vững hình tượng si tình ,  thể sụp đổ .
Ta ngượng ngùng nghiêng đầu, đưa tay sờ lên đai lưng .
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
"Y phục của Tiêu Nguyên ca ca cũng ướt , cởi thì cùng  cởi."
Thái tử: …