Sau Khi Gia Sản Bị Tịch Thu , Nữ Nhi Tướng Gia Báo Thù - Chương 49: Quốc Phá (2) ---

Cập nhật lúc: 2025-10-25 05:45:51
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Đức khịt mũi khinh thường: “Rửa sạch oan khuất, thì dễ, chuyện Trình gia cho cùng là ý của Hoàng thượng, sẽ tự vả mặt , các ngươi vĩnh viễn sẽ cơ hội lật án .”

“Không chuyện gì là tuyệt đối thể xảy .” Nhìn Lý Đức dáng vẻ tự đắc, Minh An lạnh lùng .

Lý Đức chẳng hề bận tâm : “Ngươi g.i.ế.c thì g.i.ế.c, tốn hết tâm huyết bắt về, chỉ để những lời ?”

Minh An ánh mắt lạnh lùng Lý Đức, nhàn nhạt : “Đương nhiên , cho ngươi , Hoàng thượng hạ lệnh tịch thu tài sản và g.i.ế.c cả nhà Lý gia, giờ đây ngươi là duy nhất còn sống của Lý gia .”

Lý Đức tâm thần tan nát, hai mắt đỏ ngầu, cánh tay còn nắm chặt, “khặc khặc” vang lên, sớm sắp xếp nhà rời , còn thể xảy chuyện như , nhất định là Trình Minh An đang lừa .

Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Lý Đức, Minh An trong lòng khỏi hả hê : “Khắp gầm trời đất nào chẳng là đất vua, trong cõi đất ai chẳng là thần dân của vua, thiên la địa võng của triều đình, nhà của ngươi còn thể chạy ?”

Lý Đức trong cơn tức giận tột độ, dậy, nhưng hai chân vô lực, cuối cùng ngã vật xuống đất, hằn học đ.ấ.m nền đất, khẽ gầm gừ hai tiếng, trong miệng ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào, thể nào…”

Minh An trong lòng phiền muộn yên: “Thì loại như ngươi mất cũng sẽ đau lòng buồn bã, ngươi hại Trình gia tan nhà nát cửa, khiến vô bách tính phiêu bạt khắp nơi, ngươi định sẵn là kẻ tội đồ thiên cổ.”

Lý Đức điên loạn một lúc, nhưng một cách khó hiểu: “Có nhiều Trình gia chôn theo , c.h.ế.t cũng oan.”

Hàn Yến Lý Đức c.h.ế.t đến nơi vẫn hối cải, vỏ kiếm trong tay nặng nề đập mặt Lý Đức: “Ngươi nhất định sẽ lưu danh muôn đời, còn oan khuất của Trình gia cũng nhất định sẽ rửa sạch, ngươi xứng sánh vai với Trình gia.”

Nửa bên mặt của Lý Đức nhanh sưng tấy, bận tâm, thêm gì nữa, ngửa đất, bộ dạng mặc định đoạt.

Minh An yên lặng Lý Đức một lúc, xoay rời . Nàng từ mật thất chậm rãi về viện của , tâm trạng đặc biệt nặng nề.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hàn Yến gì, chỉ lặng lẽ bên cạnh, nỗi phẫn uất trong lòng Minh An. Trở về viện khi sai khiến , Hàn Yến nhẹ nhàng ôm Minh An lòng.

Chàng chịu ơn Đại tướng quân, cùng mấy vị công tử sách luyện võ, chỉ vì lòng riêng của Hoàng thượng và sự phá hoại của kẻ tiểu nhân mà Trình gia rơi tình cảnh hiện tại, tâm trạng của vô cùng phức tạp, càng đừng đến Minh An.

Minh An tựa đầu vai Hàn Yến, ánh mắt xa xăm hư vô mờ mịt.

Một lúc lâu , nàng mới lẩm bẩm : “Ta rửa sạch oan khuất cho Trình gia, thế nhưng kẻ chủ mưu là Hoàng thượng, mới thể lật án đây?”

Kể từ khi Trình gia xảy chuyện, Minh An đặt trách nhiệm gia đình lên vai , giờ đây án oan rửa sạch vô vọng, Minh An vô lực và tự trách tội , Hàn Yến trong lòng thực sự đành lòng.

Thực Lý Đức một câu đúng, tất cả những gì xảy với Trình gia đều là ý của Hoàng thượng, rửa sạch tội danh dễ hơn .

Chỉ là Trình gia quang minh lạc, họ vì nước vì dân mà chinh chiến, mang cái tội danh vô căn cứ để miệng đời bêu riếu, quả thực bất công.

Nhìn vẻ mặt đầy ưu sầu của Minh An, Hàn Yến nhẹ nhàng xoa tóc nàng: “Đừng nản lòng, chúng cùng tìm cách, nhất định sẽ tìm thấy một lối thoát.”

Minh An thở dài một , khép hờ hai mắt, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.

Rất lâu , Minh An khẽ : “Ta thực sự hận Lý Đức đến tột cùng, nghĩ đến sự tra tấn dành cho A Đề, liền cảm thấy một đao g.i.ế.c c.h.ế.t quả thực là quá dễ dàng cho . Chỉ là giữ , chỉ sẽ mang đến phiền phức cho Trình gia.” Minh An ngừng một chút, nghiến răng nghiến lợi : “Cứ , g.i.ế.c !”

Hàn Yến ôn tồn vỗ về: “Được, sẽ sắp xếp. Tội ác của tày trời, dù xuống Diêm Vương điện, cũng sẽ đao sơn hỏa hải chờ đợi, thoát .”

Hàn Yến tự tay xử lý, đó dẫn mang t.h.i t.h.ể , đảm bảo một chút sơ hở.

Minh An cầm bút một phong thư cho phụ , nhưng nên bắt đầu từ .

Suy nghĩ thật lâu, nàng chỉ một câu: “Lý Đức c.h.ế.t.”

Đoàn hòa đàm khởi hành hơn một tháng, nhưng như bùn trâu xuống biển, bặt vô âm tín, ngược tin chiến sự đến Kiến Khang .

Nhu Nhiên bắt đầu tấn công Thanh Châu, và ngày mười bảy tháng chín hạ thêm một thành.

Bách tính của mười thành còn ở Thanh Châu cũng bắt đầu di cư hàng loạt.

Hoàng thượng nhíu mày ngớt, các triều thần cũng ăn ngủ yên.

Cuối cùng, vài ngày khi tin chiến sự đưa đến, tiến độ hòa đàm cũng truyền về. tình hình mấy khả quan, sứ thần Nhu Nhiên bắt giữ , đối phương còn đưa những yêu cầu vô cùng vô lý.

Ban đầu sứ thần mang theo chiếu lệnh của Hoàng thượng xuất phát, cho phép Nhu Nhiên chiếm giữ Yên Thành, đồng thời đồng ý dâng lên vạn lạng vàng, mười vạn lạng bạc, cùng năm nghìn thạch lương thực.

Nhu Nhiên từ chối, và đưa ba điều kiện mới.

Chỉ riêng điều kiện đầu tiên khiến tất cả triều thần kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Nhu Nhiên đề xuất ngoài Việt Châu , còn cả Thanh Châu, Lương Châu, Giao Châu, Ngân Châu, Giang Châu, tổng cộng sáu châu phủ. Đây là nửa giang sơn của Đại Yến, bọn chúng quả nhiên là sư tử há miệng lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-gia-san-bi-tich-thu-nu-nhi-tuong-gia-bao-thu/chuong-49-quoc-pha-2.html.]

Càng cần nhắc đến việc bọn chúng đòi triều đình dâng lên mười vạn lạng vàng, triệu lạng bạc, năm vạn thạch lương thực. Dù vét sạch cả quốc khố, cũng thể cung cấp cho Nhu Nhiên .

Điều hoang đường nhất là, bọn chúng triều đình cúi đầu xưng thần, hàng năm nộp cống.

Nhu Nhiên căn bản hề ý định hòa đàm.

Đợi đến khi hồi báo run rẩy xong những yêu cầu của Nhu Nhiên, triều hội, gần năm mươi vị triều thần im lặng như tờ, cả đại điện tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng thể thấy.

Hoàng thượng sắc mặt càng thêm xanh mét, tùy ý vung tay, những vật ngự án rơi vãi khắp nơi, các triều thần lập tức phủ phục dập đầu thỉnh tội.

Mãi một lúc , Hoàng thượng mới nặn một câu: “Truyền lệnh cho , đánh!”

Vì quá tức giận mà khí huyết công tâm, một ngụm m.á.u tươi phun , Hoàng thượng ngất xỉu long ỷ, chúng đại thần trong điện đều hoảng hốt.

Lý công công chỉ huy nội thị, vội vàng đỡ Hoàng thượng về thiên điện, đó thỉnh thái y đến.

Thái y bắt mạch xong, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng kêu khổ ngừng, rõ ràng Hoàng thượng đó chỉ yếu hơn một chút, nhưng giờ mơ hồ ý đèn cạn dầu.

Tình thế trong ngoài triều đình, thái y cũng ngóng, giờ phút dám gì, chỉ thể kê vài thang t.h.u.ố.c dưỡng cho Hoàng thượng, đó khuyên Hoàng thượng cố gắng giữ tâm bình khí hòa.

Hoàng thượng đỡ về thiên điện, thực nhanh tỉnh , giờ lời thái y , chẳng thèm để ý mà phất tay, đuổi thái y ngoài.

Người cũng tâm bình khí hòa, nhưng thể ?

Hoàng thượng lệnh cho các triều thần đang chờ ở tiền điện đều giải tán, triệu Thượng thư của Binh bộ, Hộ bộ, Lại bộ đến diện kiến.

Người yêu cầu bằng giá, tăng cường binh lực đến Thanh Châu, cho Nhu Nhiên tiến thêm một bước nào nữa.

Lương thảo của Hộ bộ, các quan viên các nơi, dốc lực phối hợp, kẻ nào còn dám chần chừ lỡ chiến cơ, lập tức c.h.é.m tha.

Hoàng thượng từ khi kế vị đến nay, luôn là phái ôn hòa, những yêu cầu cứng rắn như hiếm thấy, ba vị Thượng thư chỉ thể thành khẩn lĩnh mệnh cáo lui.

Từ thiên điện , ba , đều khổ, Binh bộ Thượng thư thở dài dẫn đầu rời , để Hộ bộ Thượng thư và Lại bộ Thượng thư .

Hai mươi vạn đại quân Nhu Nhiên dốc lực quân, tuy lượng chiếm ưu thế, nhưng Nhu Nhiên kiêu dũng thiện chiến, khi hạ Việt Châu, sĩ khí của bọn chúng đang lên cao. Ngược , quân đội triều đình liên tiếp bại trận, quân tâm tan rã, võ tướng vốn nên sống c.h.ế.t cùng thành trì, đây là điều thể chối cãi, nhưng trong các tướng giữ Việt Châu, Lý Đức duy nhất bỏ thành mà chạy.

Hơn nữa, các quan viên các châu của triều đình chỉ quan tâm đến lợi ích nhỏ của , an ủi nạn dân Việt Châu và Thanh Châu, một mực xua đuổi, chỉ sợ đợi Nhu Nhiên đ.á.n.h , nội bộ tự hỗn loạn .

trong mắt Hoàng thượng, ngoài Nhu Nhiên , căn bản thấy gì khác.

Binh bộ Thượng thư Lương Chi An vô cùng phiền muộn, trong tay tướng lĩnh tài năng, dù phái thêm bao nhiêu binh lính đến Thanh Châu thì chứ, chẳng qua cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.

Binh bộ chủ sự Tiền Trí Viễn thấy Lương đại nhân chau mày, liền cẩn thận đề nghị: “Hay là chiêu mộ những cũ của Trình gia.”

Lương Chi An sửng sốt, lạnh lùng hừ một tiếng: “Người cũ của Trình gia đều đám tiểu nhân đó hãm hại gần hết , gì còn cũ của Trình gia nữa.”

Tiền Trí Viễn cúi đầu : “Bành Thành vẫn còn.”

Lương Chi An mắt sáng lên, năm đó khi Trình Dụ suất quân dẹp loạn Bành Thành, đa các võ tướng nguyên bản ở Bành Thành đều c.h.ế.t lưỡi d.a.o của giặc cướp, lúc đó tiên hoàng vẫn còn tại vị, vô cùng tin tưởng Đại tướng quân phủ, vì từ xuống các vị trí trấn thủ Bành Thành cơ bản đều là cũ của Trình gia.

Chỉ là Trình Dụ vì tránh hiềm nghi, bao giờ hỏi han chuyện Bành Thành, cũng ít liên lạc với tướng sĩ Bành Thành, nên bỏ qua mối quan hệ giữa Bành Thành và Trình gia.

Lương Chi An do dự : “Bọn họ tuy là cũ của Trình gia, nhưng giữ Bành Thành nhiều năm, mười mấy năm từng đ.á.n.h trận, liệu ?”

Tiền Trí Viễn khẽ thở : “Ba năm , hạ quan từng ngang Bành Thành, thấy tình hình huấn luyện của binh lính Bành Thành, khác gì mười mấy năm .”

Lương Chi An thở dài, sự cường hãn của Trình gia chỉ khắc sâu trong xương m.á.u của chính họ, mà còn khắc sâu trong xương m.á.u của những từng theo họ.

Trình Dụ lĩnh quân quả thực tài, rõ ràng binh lính đều mặc cùng một bộ y phục, nhưng chỉ cần Trình gia quân đó, là thể khiến sự khác biệt ngay lập tức.

Nếu quả đúng như Tiền Trí Viễn , Trấn Uy tướng quân Vương Thanh, tướng giữ Bành Thành, quả thực là lựa chọn thích hợp nhất, chỉ là…

“Trước hãy đợi .” Lương Chi An khổ hai tiếng, giữ một vài chiêu bài chủ chốt trong tay mới , hơn nữa đa các võ tướng ở Thanh Châu hiện nay đều là những bất hòa với Trình gia, Vương Thanh lúc , chắc lặp vết xe đổ của Lý Diễm, một khi những cũ cuối cùng của Trình gia cũng hi sinh ở tiền tuyến, đến lúc đó .

Cuối cùng, Binh bộ điều động mười lăm vạn binh mã từ các nơi đến Thanh Châu, do tướng giữ Thanh Châu thống nhất chỉ huy.

Cuối tháng mười năm Nguyên Hưng thứ mười bốn, quân tiếp viện đến chiến trường, tình thế hai bên bắt đầu đổi, cục diện một chiều phần xoay chuyển, quân đội triều đình cuối cùng cũng thể thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là triều đình rốt cuộc an quá lâu, dù binh lực nhiều hơn Nhu Nhiên, nhưng cũng chỉ là trì hoãn sự tiến công của Nhu Nhiên mà thôi.

 

Loading...